Chương 3038
Tô Nhan lặng lẽ nhìn anh lên xe taxi, thấp giọng thỏ dài một Tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ và khốn khổ.
Xe taxi lái được khoảng chừng hai mươi phút, sau đó dừng lại dưới một club được trang hoàng sang trọng và có nhiều xe thể thao đỗ ở ngoài cửa.
“Thưa ngài, cậu muốn tiêu tiền ở nơi này sao?
Lúc trước nghe giọng của cậu, không giống như người dân bản địa.
Tôi phải nhắc cậu một câu, đây là nơi có chỉ phí đắt nhất ỏ Bồ Thành, chỉ phí tiến vào thấp nhất cũng phải mười lăm nghìn đô, cậu nên chú ý một chút” Tài xế nhìn Lâm Dương định xuống xe, không nhịn được mà cười bảo sọ”
Lâm Dương dừng thân hình, liếc mắt nhìn tài xế: “Nơi này lợi hại như vậy sao? Anh có biết ông chủ của nơi này là ai không?”
“Biết chứ, chính là cậu chủ ở Bồ Thành chúng †ôi, cậu cả Nông Hào!”
“Nông Hào là ai?”
“Cái đệt, cậu ngay cả cậu cả Nông Hào mà cũng không biết luôn sao? Cậu ta chính là người thừa kế thứ nhất của nhà họ Nông, có biết nhà họ Nông không? Ở Bồ Thành chúng tôi, là thế này này!” Tài xế dựng thẳng ngón tay cái.
“Lợi hại như vậy sao? Đã là thời đại nào rồi mà nhà họ Nông còn dám coi trời bằng vung như vậy? Bọn họ không sợ sao?”
“Sợ cái gì? Nơi này núi cao vua xa, huống chỉ nhà họ Nông có bối cảnh rất vững, ở Bồ Thành này, bọn họ còn sợ ai nữa chứ?” Tài xế cười đáp.
Lâm Dương lặng lẽ gật đầu, rồi mở cửa xe đi xuống.
“Ông chủ, đây là số điện thoại của tôi, nếu chơi xong rồi, thì có thể gọi điện thoại cho tôi, lúc nào gọi là có ngay” Tài xế đưa danh thiếp cho anh.
Lâm Dương nhận lấy, rồi đi vào trong cổng.
“Thưa ngài, xin hãy xuất trình thẻ thành viên, nếu anh không phải là thành viên ở đây thì không thể đi vào tiêu tiền được đâu ạ” Người ở cửa lập tức chặn anh lại, nghiêm túc nói. “Tôi tới để tìm người, tìm ông chủ Nông Hào của các người” Lâm Dương đáp với vẻ mặt không có cảm xúc. “Tìm ông chủ của chúng tôi?”
Người đó sững sờ, chần chừ một lát, rồi thấp giọng bảo: “Xin hãy chờ một chút.”
Nói xong, cầm bộ đàm nói vài câu.
Một lát sau.
“Thưa ngài, ông chủ của chúng tôi rất bận, cậu ấy nói không có thời gian để gặp cậu, nếu thật sự muốn gặp cậu ấy, vậy xin hãy mời vợ của cậu tới đây” Khóe miệng của người nọ lộ ra một cụ cười kỳ quái.
Rất dễ nhận thấy, gã đã đoán ra được chuyện gì đó, chắc hẳn Nông Hào này cũng đã làm không ít chuyện như vậy rồi.
“Ông chủ của cậu thật sự không gặp tôi sao?” Lâm Dương nhíu mày hỏi.
“Ranh con, ông chủ của tôi đã nói rất rõ ràng rồi, ông đây đã nói chuyện khách sáo với cậu rồi, cậu đừng có được đăng chân lân đằng đầu. Mau cút đi, nếu không ông đây sẽ đánh chết cậu đấy!”
Người đó dường như đã mất kiên nhấn, dứt khoát không khách sáo thêm nữa mà trực tiếp mở miệng chửi.
Lâm Dương siết chặt nắm tay, đang chuẩn bị cứng rắn xông vào.