Chương 3037
“Con gái ơi” Hứa Ngọc Thanh ôm Tô Nhan, khóc rống lên một cách cực kỳ đau lòng.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Dương lại mở miệng: “Tô Nhan, để anh đi cho”
“Lâm Dương, đừng làm loạn nữa…”
“Một lần cuối cùng anh nói như vậy với em, nếu em tin anh thì việc này có thể được giải quyết chu đáo. Còn nếu em không tin, vậy anh sẽ không hé răng nửa lời, để mặc cho em xử lý. Hậu quả đương nhiên cũng sẽ do em tự mình gánh chịu!”
Lâm Dương bình tĩnh nói.
Lâm Dương đã sóm không còn bao nhiêu kiên nhân nữa. Năm lần bảy lượt có lòng tốt giúp đỡ Tô Nhan, nhưng đổi lại chỉ là sự không thấu hiểu và trách cứ.
Nếu không phải vì anh cảm thấy Tô Nhan cũng thật lòng đối xử tốt với mình, thì anh sẽ còn ở lại nơi này nữa sao? Tô Nhan giật mình, nhìn về phía anh một cách kinh ngạc. Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy hôm nay anh cứ là lạ thế nào.
Nhưng lại không thể nói là không thích hợp ở đâu.
“Anh có ý gì… lẽ nào anh… muốn đi gặp cậu Nông?”
“Ừm, anh cũng có vài người bạn ở Bồ Thành, anh sẽ tìm bọn họ để thu xếp việc này cho chu toàn, chắc hẳn sẽ không thành vấn đề”
Lâm Dương đáp.
“Người như cậu mà vẫn có thể có bạn bè được sao? Tôi thấy cho dù có, thì chắc chăn cũng chỉ là đám bạn bè xấu! Người có đức hạnh giống như cậu, thì có cái ích lợi gì chứ?” Hứa Ngọc Thanh khinh thường bảo.
Lâm Dương cũng chẳng muốn phản ứng lại bà ta, mà chỉ nhìn Tô Nhan, và đợi câu trả lời của cô.
Tô Nhan yên lặng nhìn anh, thật lâu sau, mới thấp giong đáp: “Lâm Dương, chuyện này không thể làm liều được. anh chắc hẳn cũng biết tính nghiêm trọng của việc này rồi chứ”
“Anh biết, hiện tại không phải là vấn đề của anh, mà là vấn đề của eml Anh đã nói rồi, nếu em không tin anh thì anh không đi là được.”
Lâm Dương bình tĩnh đáp.
“Em tin anh!”
Gần như vào khoảnh khắc Lâm Dương nói xong, Tô Nhan lập tức trả lời.
Lâm Dương hơi sững sờ, có chút khó tin.
“Tô Nhan, con…
“Mẹ, thực ra con có thể nhìn ra được Lâm Dương vẫn luôn nỗ lực, cũng luôn nghĩ cách giải quyết chuyện này.
Nếu đã như vậy, tại sao chúng ta không tin anh ấy một lân?” Cô thấp giọng bảo.
Thực ra cô cũng có chút không biết làm thể nào.
Bây giò chẳng có cách gì hết, chỉ có thể ôm một hy vọng cuối cùng.
“Lâm Dương, anh thử xem đi, đi tìm bạn bè của anh, xem có thể lo liệu chu toàn được hay không.
Em sẽ nghĩ cách gom tiên.