CHương 3042

Nhưng ông ta cũng không sợ.

Bỏi vì sức mạnh sau lưng ông ta còn khủng khiếp hơn thế. Đó chính là sự tôn tại mà ngay cả nhà họ Nông cũng không dám chọc vào.

Chính vì như vậy, nên khi Sở đại sư tỏ ý muốn tổ chức một đại hội đấu võ long trọng, để chiêu mộ thành viên mới cho tông phái của mình, nhà họ Nông đã lập tức phái cậu Nông đích thân tới bàn bạc việc này với Sở đại sư, thậm chí còn dự tính đưa ông ta về Bồ Thành.

Nếu không phải vì Sở đại sư tạm thời có việc, nên không thể cùng nhau tới đây, nếu không chuyện đại hội đấu võ đã được giải quyết rồi.

Cũng chính vì nguyên nhân này, cho nên xe của Nông Hào mới đâm vào đuôi xe của Tô Nhan trên đường cao tốc.

Sở đại sư đánh giá Lâm Dương, nhưng đối phương đang đưa lưng về phía ông ta, cho nên ông ta không thể nhìn thấy mặt anh, chỉ có thể rướn cổ và đi về phía Lâm Dương. “Nhóc con, thân thủ của anh quả thực rất tốt, tôi thừa nhận mình đã xem thường anh, nhưng cho đù là vậy thì đã sao? Anh cho rằng bên cạnh bản công tử thiếu người luyện võ chắc?

Hôm nay anh cũng xem như xui xẻo, tông sư võ đạo nổi tiếng trong nước Sở đại sư muốn tới nơi này của tôi làm khách.

Trước mặt Sở đại sư, anh có khác gì ruồi bọ trong đống rác, đập phát là chết luôn! Nếu anh thức thời thì bây giờ lập tức. quỳ xuống, tự vả vào mặt mình mấy cái, sau đó sủa ba tiếng giống chó.

Nếu anh làm vậy, tôi có thể đảm bảo anh vẫn còn cái mạng để sống.

Còn nếu không làm… vậy đợi lát nữa Sở đại sư ra tay, sợ là kết cục của anh sẽ vô cùng thê thảm đấy!”

Nông Hào tự châm một điếu thuốc, nói với giong lạnh như băng.

“Ô? Tôi sẽ có kết cục thê thảm gì co?”

Than Lâm bình tình hỏi.

“Tôi sẽ kêu Sở đại sư đánh gãy tay chân anh, sau đó mời bác sĩ có y thuật giỏi nhất tới mổ phanh bụng anh ra, rắc muối lên vết thương của anh, khiến anh đau đớn không chịu nổi. Đến lúc đó, anh sẽ được trải nghiệm cái gì gọi là sống không bằng chết!” Nông Hào híp mắt mà cười.

“Thật sao? Nhưng nếu Sở đại sư bị tôi đánh gấy tay chân, vậy không phải cậu sẽ chẳng làm được gì hết hay sao?” Lâm Dương nói.

“Anh cảm thấy Sở đại sư không thể làm được sao?” Anh ta trầm giọng hỏi.

“Ông ta quả thực không thể làm được” Lâm Dương lắc đầu. Sở đại sư nghe vậy thì có chút tức giận: “Người trẻ tuổi, đừng quá ngông cuồng. Cậu còn trẻ như vậy, thực lực có thể mạnh được đến đâu?

Tôi đã luyện võ mấy chục năm rồi, lẽ nào còn không thể đối phó được với cậu? Cậu cho rằng cậu là ai?”

“Tôi là ai ư?”

Lâm Dương trực tiếp quay người lại, bình tĩnh nhìn Sở đại sư.

Chỉ một cái liếc mắt, Sở đại sư đã như bị sét đánh, đóng băng ngay tại chỗ.

“Tôi tên là Lâm Dương! Người ở Giang Thành, nếu Sở đại sư muốn đánh gấy tay chân của tôi, thì phiền ông ra tay ngay bây giờ, yên tâm, tôi sẽ không đánh trả đâu! Ra tay đi!” Lâm Dương duỗi tay ra, thản nhiên nói.

Những lời nói này khiến cho tất cả mọi người đều không hiểu gì.

Người này có ý gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện