Chương 3043
Ông ta nhìn về phía Lâm Dương với đôi mắt trừng lớn, hai chân như lên cơn sốt rét, mồ hôi lăn xuống gương mặt giống như hạt mưa.
Cuối cùng.
Phich!
Sở đại sư lại quỳ xuống trước mặt anh.
“Chưởng… chưởng môn, đệ tử… đáng chết!”
Sở đại sư nói trong sự run rẩy mãnh liệt, đầu đập mạnh xuống đất…
Một màn này xuất hiện khiến hiện trường lặng ngắt như tờ. Chưởng môn? Tất cả mọi người đều bị hai từ này làm cho. kinh ngạc.
Chưởng môn gì cơ? Sao người này có thể là chưởng môn được? Cô ả chua ngoa nghẹn họng nhìn trân trối.
Nông Hào đứng nguyên tại chỗ, quên cả việc rút điếu thuốc. bên miệng ra.
Trong phòng, chỉ có giọng nói của Sở đại sư.
Chỉ thấy ông ta cúi sát đầu xuống mặt đất, hô lên một cách vội vàng và khẩn trương: “Chưởng môn, đệ tử có mắt mà không thấy Thái Son nên đã mạo phạm đến ngài, xin chưởng môn thứ tội, thứ M
Nhìn thấy Sỏ đại sư nổi tiếng lừng lẫy khẩn trương mà sợ hãi như vậy, tất cả mọi người đều có một loại cảm giác như đang năm mơ.
Cực kỳ không chân thực.
Nông Hào hít một hơi thật sâu, liếc mắt nhìn Lâm Dương và nói: “Sở đại sư, ngài không nhận Tâm đấy chứ? Người này trẻ tuổi như vậy… sao có thể là chưởng môn được?”
“Láo xược!”
Sở đại sư quay phất đầu lại, rồi hét lớn lên: “Cậu muốn chết rồi sao? Dám nghỉ ngò chưởng môn của chúng tôi? Cậu có †in tôi dùng một chưởng đánh cậu không?”
Phản ứng kich động như vậy của ông ta khiến đám người hoảng sợ.
Nông Hào vẫn cố gắng bình tĩnh, thấp giọng đáp: “Nếu Sỏ đại sư đã nói như vậy, vậy chắc chắn không có nhầm lẫn gì ở đây rồi.
Sở đại sư, tôi nhớ ông là người của Lâm Giang Môn, vậy vị này nhất định chính là môn chủ của Lâm Giang Môn.
Ngài Lâm, thành thật xin lỗi, lúc trước không biết thân phận của anh, đều là hiểu lầm cả thôi, mong anh đừng để tâm làm gì!
“Cậu sai rồi, tôi cũng không phải là môn chủ của Lâm Giang Môn”
Lâm Dương lắc đầu.
“Chưởng môn có thân phận gì, sao có thểha thấp mình ở Lâm Giang Môn nhỏ bé này của tôi? Lâm Giang Môn chúng †ôi thậm chí còn không có tư cách xách giày cho Chưởng môn”
Sở đại sư hừ lạnh.
“Cái gì?
Mọi người đều ngạc nhiên.
“Vậy… vậy rốt cuộc anh là ai?”
Nông Hào cảm thấy có gì đó sắp xảy ra, kinh ngạc một lúc rồi vội vàng hỏi.
“Vâ phần thân phận của tôi… cậu cả Nông, không phải tôi đã nói cho cậu rồi sao?”
Than Lâm lạnh lùng đáp.