Chương 3071

Tô Nhan hoàn toàn chấn động.

Đâu óc cô trống rỗng, da đầu run rẩy, lông mày nhíu chặt, cả người hoá đá tại chỗ, ngay cả hô hấp cũng sắp ngưng lại.

Sao cô có thể nghĩ đến, chính anh một người chồng vô năng, vua nón xanh ỏ Giang thành, mỗi ngày bị người ta ức hiếp vì ở rể vô dụng, sẽ là bác sĩ Lâm nổi danh giống như thiên thần khắp cả nước.

Không thể! Tuyệt đối không thể! Thế nhưng…

Than Lâm đã chính miệng thừa nhận, còn có cái gì nên nghỉ ngò nữa đây? Nhưng mà những điều này chỉ là suy đoán của cô thôi! Chỉ là một chút suy đoán bỗng nhiên nghĩ đến, cũng không có căn cứ mang tính thực chất nào! Cứ nhận định như vậy… không nên… Tô Nhan ôm đầu, sắc mặt không ngừng biến đổi, cũng vô cùng đau khổ.

Cô muốn tiếp nhận cũng không đám tiếp nhận.

Không ai sử dụng được ngôn ngữ để giải thích cảm giác bây giò của cô.

E là bản thân cô cũng không nói rõ được.

Nhưng lúc này, điện thoại di động trong túi đột nhiên rung lên.

Tô Nhan theo bản năng lấy điện thoại di động ra, đôi mắt mệt mỏi nhìn màn hình di đông, đột nhiên cả người chấn động.

Cô kinh ngạc nhìn điện thoại, lại bất ngờ nhìn Lâm Dương, sắc mặt cực kỳ đặc sắc.

Sau đó cô cầm điện thoại đi động lên, ấn xuống nhận cuộc gọi.

“Chào anh, vâng… là tôi… được… được… tôi lập tức qua ngay…

Nói xong, Tô Nhan kết thúc cuộc gọi.

“Ai gọi điện thoại tới?”

Lâm Dương kỳ lạ hỏi.

Nhưng mà Tô Nhan không trả lời ngay, cô cầm điện thoại di động, do dự, lại bấm một dãy số.

Chỉ chốc lát sau, sắc mặt cô đột nhiên tái nhọt.

“Tô Nhan, em làm sao vậy?”

Lâm Dương lần thứ hai lên tiếng hỏi dò.

Nhưng anh vừa mới tới gần, Tô Nhan đột nhiên tát một cái thật mạnh trêu mặt Lâm Dương.

Chát! Lâm Dương vốn không dự liệu Tô Nhan sẽ làm như vậy, đến nỗi cả người đều ngơ ngác.

“Suýt chút nữa tôi đã tin tưởng anh! Anh tên khốn kiếp này!” Tô Nhan tức giận hét lên, hai mắt cũng ửng đỏ.

“Cái gì?” Lâm Dương vô cùng ngạc nhiên.

“Anh căn bản không phải là bác sĩ Lâm! Lâm Dương! Tôi cho là dù anh không có bản lĩnh, ít nhất vẫn còn xem như thành thật, không ngờ rằng anh lại dám gạt tôi! Hơn nữa còn lặp đi lặp lại nhiêu lần! Anh thật quá đáng!” Tô Nhan giận đùng đùng quát.

Lâm Dương trố mắt ngạc nhiên, hoàn toàn không hiểu lời này của Tô Nhan rốt cuộc là có ý gì.

Người hoài nghi anh chính là cô.

Bây giờ phủ định anh cũng là cô.

Trong đầu người phụ nữ này đến cùng là đang suy nghĩ gì? Lâm Dương cũng phẫn nộ.

Đến lúc này, Tô Nhan ném điện thoại di động của cô vào ngực Lâm Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện