Chương 3072

Một phút trước! Một “bác sĩ Lâm’ gọi điện thoại cho Tô Nhan ngay trước mặt anh…

“Chuyện này… sao có thể có chuyện này?”

Trái tim Lâm Dương điên cuồng, anh lẩm bẩm nói.

“Nếu như anh nói anh là bác sĩ Lâm, cuộc gọi đó nên giải thích thế nào?” Tô Nhan nặng nề hỏi.

“Tô Nhan, đây là giả! Nhất định là giả!”

“Lúc trước không phải anh đã nói với em rồi sao? Anh mới là bác sĩ Lâm, điện thoại cũng đang ở trên người anh! Dấy số này nhất định là trò đùa của ai đó!” Lâm Dương vội vàng nói, lập tức lấy điện thoại di động trên người ra, gấp gáp ấn một dấy số.

Nhưng sau khi anh nhấn gọi, trong điện thoại truyền đến âm thanh lạnh như băng.

“Xin lỗi, sim của anh đã đăng xuất, xin vui lòng thử lại…” “Cái gì?

Đại não của Lâm Dương ầm một hồi trống rỗng.

Sim của anh đã bị đăng xuất.

Làm sao có thể?

Vừa nãy chính anh còn dùng được, làm sao đột nhiên đã bị đăng xuất?

Lâm Dương bất chọt lấy lại tinh thần, đột nhiên đoán ra được cái gì.

Nhất định là có người đã đăng xuất số điện thoại của anh, sau đó lợi dụng một loại kỹ thuật nào đó trộm lấy số đó gọi điện thoại cho Tô Nhan…

Chuyện này tất nhiên là một hacker đứng đâu gây ra.

Vẻ mặt Lâm Dương lạnh lẽo.

“Điện thoại di động của anh thì sao? Gọi được sao?” Tô Nhan mặt không chút thay đổi nói.

“Gọi không được… có điều..”

“Đủ rồi, Lâm Dương!” Tô Nhan thẳng thừng ngắt lời anh, hai mắt ửng đỏ: “Lâm Dương, trước tiên tôi xin lỗi anh, xin lôi! Tôi không nên nghỉ ngờ anh! Tôi lại ngu như vậy, lại liên tưởng anh với bác sĩ Lâm, tôi thật là một người ngớ ngẩn!” “Tô Nhan, anh đúng là bác sĩ Lâm!”

“Anh cũng đừng tiếp tục ngụy biện nữa! Tuy rằng tôi chưa bao giờ chủ động gọi điện thoại cho bác sĩ Lâm, nhưng số điện thoại của anh ấy †ôi vẫn còn nhớ. Huống chỉ vừa nấy giọng nói của người gọi điện thoại cho tôi chính là giọng của bác sĩ Lâm không thể nghỉ ngờ! Cho dù số điện thoại có vấn đề, âm thanh có thể có vấn đề sao?

Vậy thì tên lừa đảo cũng thật lợi hại”

“Chuyện này.. ”

“Lâm Dương! Anh còn không hiểu sao? Tôi tức giận không phải vì chuyện anh không phải là bác sĩ Lâm, mà là tức giận vì anh lừa dối tôi.

“Anh không lừa em…”

“Bằng chứng vững như núi mà anh còn muốn ngụy biện sao? Vừa nấy bác sĩ Lâm đã nói với tôi, anh đánh bạc trên Internet, dùng danh nghĩa của tôi mượn anh ấy bảy tỷ đồng, có đúng hay không?”

“Cái gì? Đánh bạc?” Mät Lâm Dương trợn to.

“Tôi còn không biết anh lại học đánh bạc!

Anh… khiến tôi quá thất vọng rồi!” Tô Nhan tức giận đấm mạnh vào ngực Lâm Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện