Chương 3116

Giờ phút này, Lâm Dương đón lấy đòn tấn công đáng sợ của tên đội trưởng.

“Vèo vèo…”

Toàn bộ Ảnh Ngự sau lưng anh cũng bắt đầu hành động. Bọn họ đều giơ kiếm lên, chém những đường kiếm với uy thế như: sóng †o gió lớn về phía người trong đội thẩm phán của Hiệp hội Thiên Khải.

Bên dưới lớp khôi giáp sắt lạnh ấy như là một con mãnh thú hung ác tàn bạo.

“Âm!”

Kiếm chém tới, một thành viên trong đội thẩm phán lập tức cản lại, nhưng cơ thể của gã ta lại bị chấn động biên độ nhẹ bởi nhát kiếm này của Ảnh Ngự. Hiển nhiên, thực lực của Ảnh Ngự đã tăng tiến không biết bao nhiêu lần dưới tác dụng của kim châm cứu từ Lâm Dương.

Hai bên lao vào cuộc chém giết điên cuồng. Đội trưởng đội thẩm phán tập trung lại nhìn, biết Lâm Dương cũng khó đối phó nên muốn tốc chiến tốc thắng.

“Khail”

Hắn ta khẽ quát một tiếng, vẫy thanh đao trong tay một cái thật mạnh. Một luồng sức mạnh như sóng gợn nổ ra, đẩy lùi Lâm Dương ra sau. Lâm Dương còn chưa đứng vững thì đội trưởng đội thẩm phán đột nhiên đâm thanh đao xuống đất, tiếp đó cánh tay đưa mạnh lên, kéo thanh đao lên theo.

“Rầm rầm!”

Toàn bộ mặt đất đột nhiên bị kéo lên, miếng đất khổng lồ đổ ập. về phía Lâm Dương như một con sóng lớn.

Lâm Dương lùi về phía sau ba bước, trở tay giơ kiếm chém dọc xuống, bổ đôi miếng đất đang dựng lên bao trùm phía trên mình.

Nhưng vào giây kế tiếp, đội trưởng rút kiếm ra khỏi vùng đất đã nứt, thanh đao trong tay vòng ra thành bảy cái bóng lao về phía đầu của Lâm Dương.

Lâm Dương mau chóng vung Vũ Tôn kiếm ra, dốc sức ngăn cản.

“Keng! Keng! Kengl Keng! Keng…”

Đao và kiếm của hai bên va chạm vào nhau, phát ra tiếng kêu đầy thanh thúy, những nơi ma sát nhau tóe ra một lượng lớn tia lửa. Tốc độ của hai người đều đang rất nhanh.

Lâm Dương vốn đã sắp không trụ được nổi, trong tình thế cấp bách, anh lại lấy kim châm đâm vào mười vị trí trên cánh tay mình mới miễn cưỡng theo kịp đường đao của tay đội trưởng đội thẩm phán.

Nhưng trái ngược lại với vẻ đuối sức của Lâm Dương, đội trưởng có thể nói là rất nhàn nhã, ung dung như thể hẳn ta vẫn chưa dùng hết toàn bộ thực lực của mình.

“Loảng xoảng!”

Lúc này, thanh đao đột nhiên bùng nổ lực lượng đẩy Lâm Dương ra ngoài bảy tám mét.

Lâm Dương cố gắng dừng lại nhưng thân thế lại không nghe theo mệnh lệnh của não bộ, hai chân anh phải đạp ra vài dấu chân thật sâu rồi mới dừng lại được. Tuy nhiên, mặc dù đã không còn liên tục lùi ra sau nữa nhưng tay đang cầm kiếm của anh lại run rẩy không ngừng, vùng giữa ngón cái và ngón trỏ. chảy đầy máu, toàn bộ vùng da trên bàn tay cầm kiếm đều đã rách ra.

Thật là một sức mạnh đáng sợ.

Ánh mắt của Lâm Dương trở nên nặng nề.

“Bác sĩ Lâm, mày dùng kim châm cứu để cưỡng ép tăng lực. lượng và thực lực của mày thì có sao, giới hạn của mày ở ngay đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện