Chưuong 3117

Lại là tiếng ma sát vang lên không ngừng.

Lâm Dương cảm giác cánh tay của mình đã sắp bị đao của đối phương đụng gấy. May mà thanh kiếm anh đang dùng là bội kiếm của Vũ Tôn, nếu là kiếm thông thường thì có lẽ đã bị thanh đao của đội trưởng đội thẩm phán chém thành đống sắt vụn từ lâu rồi.

Đây chính là thực lực của đội thẩm phán thuộc hiệp hội Thiên Khải sao? Quả thật vượt ngoài tầm hiểu biết của người học võ! “Đã đến lúc trò chơi này nên kết thúc rồi!”

Sau cùng, ánh mắt của đội trưởng đội thẩm phán lạnh đi, dường như hắn ta không muốn kéo dài thời gian thêm nữa, vung đao chém bật ra Vũ Tôn kiếm mà Lâm Dương vừa vội vàng chặn trước ngực, sau đó cánh tay rung lên một cái, thanh đao đột nhiên dừng lại chưa đến 0.1 giây giữa không trung rồi chợt bóng người đội trưởng xẹt qua, cả người xoay mạnh một vòng, giơ tay cầm lấy cán đao, chém về phía cổ của Lâm Dương với một tư thế vô cùng tiêu sái

Một chiêu này nước chảy mây trôi, trông rất đẹp, mà tốc độ cũng hoàn toàn vượt trên biểu hiện lúc trước.

Lâm Dương không thể nào theo kịp tốc độ này!

Anh không thể tránh khỏi nhát đao ấy!

“Được lắm!”

Phó bang chủ Phong Nghiêm Tăng ở đẳng xa kích động siết chặt hai tay, con người giãn to ra, ông ta đã luôn mong chờ giây phút được chứng kiến hình ảnh này.

Nhưng giây kế tiếp.

“Kengl”

Lại một tiếng kêu thanh thúy truyền đến.

Ông ta thấy lưỡi đao kia chạm vào cổ của Lâm Dương, không ngờ lại dừng lại!

“Cái gì?”

Đội trưởng đội thẩm phán của Hiệp hội Thiên Khải đờ người ra. Đao của hẳn ta… lại không chém được cổ của Lâm Dương? Sao điều này lại xảy ra được?

Cảnh tượng này rúng động biết bao nhiêu! Hắn ta là đội trưởng đội thẩm phán của hiệp hội Thiên Khải, là cường giả siêu quần của hiệp hội cơ mài Thực lực và địa vị của hắn ta trong giới luyện võ tuyệt đối vượt ngoài tâm hiểu của người thường. Hồng Nhan Cốc hay Cô Sơn là cái thá gì chứ, sao có thể sánh bằng hắn ta! Bởi vì bản thân hắn ta đại điện cho toàn hiệp hội! Mà người như vậy chắc chắn có thực lực vượt xa người luyện

võ thông thường, nhát đao này của hắn ta có thể chém biển bổ núi rất đễ đàng.

Nhưng… một sự tồn tại đi ngược với lẽ thường ấy lại không thể chém đứt được cổ của bác sĩ Lâm! Cổ của người này làm từ chất gì vậy? Tất cả mọi người đều khiếp vía hãi hùng, kể cả đội trưởng ội thẩm phán cũng, không tài nào tưởng tượng nổi.

Mà trong lúc hẳn ta đang mất tập trung.

“Vèol” Một thanh kiếm trắng như tuyết tấn công tới, đâm thẳng vào tim của hẳn ta.

Đội trưởng phản ứng lại rất nhanh, lập tức lấy lại tỉnh thân, đồng thời giơ đao lên chặn.

Mặc dù đường kiếm kia đi rất nhanh nhưng lại quá vội vàng, cộng thêm tốc độ chưa đủ nên đã bị thanh đao cản lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện