Chương 3240

Nhưng cô không lùi bước, bình tĩnh lại, nói nhỏ: “Bà Ôn, tôi biết những chuyện này, nhưng hôm nay có chuyện quan trọng, tôi xin phép lên núi vào cung, hẹn gặp người…’ “Nha đầu, cô nên hiểu quy tắc. Người không ở trong Trường Sinh Thiên Cung không thể bước lên bậc thang của sự sống vĩnh cửu này, nếu không, bất kể là ai, đều sẽ bị chặt chân. Nếu cô mang người ngoài vào trong, sẽ hại anh ta.” Bà cụ nhẹ giọng nói. “Vũ Yên hiểu rằng thật ra không phải người ngoài, mà là đệ tử trong này” Phương Vũ Yên vội nói. “Trường Sinh Thiên Cung đệ tử? Ai?” “Lâm Dương” “Mặc dù có rất nhiều đệ tử ở Trường Sinh Thiên Cung, nhưng ta vẫn nhớ tên của họ. Ta chưa bao giờ nghe nói về người này” Bà cụ Ôn cau mày.

Phương Vũ Yên do dự, thấp giọng nói: “Thưa bà, Lâm Dương… Anh ta là nhóm đệ tử bị khai trừ” “Cái gì?”

Bà cụ Ôn khuôn mặt nhất thời biến sắc: “Nhóm đệ tử sự kiện Ngũ độc?” “Bà Ôn, lúc xử lại án xử sai, tên của Lâm Dương cũng xuất hiện trên đó, anh ấy bị oan. Tông báo của nhị tôn trưởng cũng đã viết rõ ràng..’ Phương Vũ Yên vội vàng nói. “Dù vậy, nhiều người ở Trường Sinh Thiên Cung vẫn ghét những người có liên quan đến chuyện này. Cô biết đấy, chuyện đó có quá nhiều ảnh hưởng” Bà cụ Ôn lắc đầu. Phương Vũ Yên cắn cắn môi dưới, không biết nên trả lời như thế nào. “Cậu ta bị sao vậy?” Bà cụ Ôn nhịn không nổi hỏi.

Phương Vũ Yên vội vàng nhờ Đinh Văn Vượng nhấc Lâm Dương ra khỏi xe.

Bà cụ Ôn ngẩng đầu, sắc mặt già nua tái nhợt vô cùng.

Giờ phút này, Lâm Dương đã gần như tối sầm lại, làn da ngăm đen trên đó có vẻ vặn vẹo, hết sức thận trọng.

Anh nhắm chặt mắt, đặc biệt đau đớn, mất đi ý thức, chỉ còn biết thở thoi thóp, dường như có thể gục ngã bất cứ lúc nào. “Hoạt độc?” Bà cụ Ôn thất sắc hô lên. “Bà Ôn, trên đời này chỉ có đại tôn trưởng của Trường Sinh Thiên Cung mới có thể cứu được Lâm Dương. Xin hãy để tôi đưa anh ấy lên” Phương Vũ Yên van xin, hai mắt đỏ bừng, nước mắt lưng tròng, rất đáng thương.

Bà cụ Ôn thở dài: “Xem ra người này đối với ngươi rất quan trọng, thôi, nha đầu, đi lên đi, có điều ta không cho rằng các vị tôn trưởng của Trường Sinh Thiên Cung sẽ chữa trị cho cậu ta. Nếu như bọn họ không chịu chữa trị, vậy thì đường cưỡng cầu, bằng không sẽ chỉ làm tổn thương ngươi'”‘ “Bà Ôn, tôi hiểu quy củ” Phương Vũ Yên nhẹ gật đầu. “Đi lên đi.” Bà lão buông tay.

Phương Vũ Yên lập tức công Lâm Dương trên lưng, đi về phía cầu thang dài. “Cô Phương, tôi sẽ giúp cô.’ Đinh Văn Vượng vội vàng bước tới để giúp đỡ.

Nhưng anh ta vừa tiến đến cầu thang.

Bùm.

Bà lão đá thẳng vào bụng anh.

Đinh Văn Vượng trực tiếp lăn trên mặt đất hơn mười vòng mới dừng lại, đầu chảy máu khiến anh vô cùng xấu hổ, đầu đầy máu. “Luật sư Vượng”

Mọi người vội vàng giúp đỡ.

Chỉ nghe bà lão mắng: “Người ngoài không được phép bước vào Trường Sinh Thiên Cung. Ngươi bị điếc sao? Cút hết ra ngoài, nếu không ta nhất định giết hết”

Ngay khi nghe thấy những lời này, mọi người biến sắc. Phương Vũ Yên quay đầu lại nói: “Mọi người, các người có thể về đi. Tôi là đệ tử của Trường Sinh Thiên Cung. Trước đây chủ tịch Lâm cũng đã từng ở Trường Sinh Thiên Cung, chúng tôi có thể đi lên, việc còn lại giao cho tôi. Đừng lo lắng.” “Chẳng trách Chủ tịch Lâm muốn nhờ cô Phương giúp. Xem ra tôi liều lĩnh rồi” Đinh Văn Vượng che đầu nói, nhưng anh không tức giận, anh biết bà cụ này là ai. ‘Luật sư Vượng, mau về băng bó đi. Tôi có điện thoại di động. Nếu chủ tịch Lâm khá hơn, tôi sẽ gửi tin nhắn cho anh.” “Vậy, phiền cô Phương”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện