Chương 3152

Vào ban đêm.

Các đệ tử của Trường Sinh Thiên Cung đều trở về phòng nghỉ ngơi, hoặc chuyên chú luyện y.

Toàn bộ Trường Sinh Thiên Cung vô cùng im lặng. Trên con đường mòn u ám, Phương Vũ Yên thẫn thờ bước về phía trước.

Đôi mắt của cô ấy trống rỗng, nhưng trong ánh mắt trống rỗng lại ẩn chứa sự kiên trì.

Ngoài ra còn có ý chí xem nhẹ cái chết. Chẳng bao lâu, Phương Vũ Yên đến một ngôi nhà thấp.

Ngôi nhà thấp này rất ngăn nắp, trang trí đẹp mắt, mang hương vị cổ kính.

Có một cánh cửa lớn phía trước căn phòng thấp với một tấm bảng khắc bốn chữ lớn.

Thư khả liệu ưu!

Đây là dòng chữ do đại tôn trưởng viết cho các đệ tử chính thức của Trường Sinh Thiên Cung, và những người sống ở đây đều là đệ tử chính thức của Trường Sinh Thiên Cung. Tiết Văn Trường có địa vị trong số các đệ tử chính thức, và nơi anh ta sống cũng là ngôi nhà lớn nhất trong khu vực này.

Phương Vũ Yên bước tới, gõ cửa. ‘Ai?”

Có một giọng nữ mất kiên nhẫn.

Đó là giọng của Lý Đại.

Hai người đã là tình lữ, tự nhiên sống cùng với nhau. “Chị Lý Đại, là tôi, Phương Vũ Yên.” Phương Vũ Yên cắn môi dưới, nói.

Bên trong yên lặng một lúc, sau đó truyền ra âm thanh. Một lúc sau, Lý Đại quần áo không chỉnh tề bước ra mở cửa.

Cô ta quét mắt nhìn Phương Vũ Yên, cười nhẹ nói: “Ô, tiểu tiện nhân, sao cô lại đến đây?” “Lý sư tỷ, tôi muốn nói chuyện với tỷ và Tiết sư huynh, được không?” Phương Vũ Yên cắn môi.

Lý Đại cười tửm tỉm, khinh thường nói: “Tôi và cô không có gì để nói” “Sư tỷ Lý Đại, chuyện này thật sự không còn cách cứu vãn sao?” Trong mắt Phương Vũ Yên lộ vẻ lo lắng. “Ôi, giờ mới biết sợ à? Sao lúc kêu muốn quyết đấu sinh tử thì không biết sợ thế? Bây giờ chuyện này bị lan truyền đi rồi, giấy không giữ được lửa, giờ lại tìm đến tôi mà khép nép xin xỏ à? Cô không thấy mình rẻ tiền hả?” Lý Đại chế nhạo hết lần này đến lần khác, ánh mắt đầy khinh thường. “Sư tỷ, tôi biết tôi sai rồi” “Cô biết cái khỉ gì! Trước kia tôi đã cho cô biết bao nhiêu cơ hội, cô không biết quý trọng, bây giờ làm lớn chuyện rồi lại tới đây giả vờ đáng thương với tôi? Đồ khốn! Cô đang giỡn mặt chúng tôi đấy à? Hay là cô khinh thường chúng tôi? Sớm biết vậy thì sao con mẹ nó cô không đem lợi ích gì ra mà nói chuyện đi, thế có phải hơn rồi không?” Lý Đại hừ lạnh. “Lý sư tỷ à, thế nên tôi mới muốn khắc phục…” “Khắc phục mẹ mày, cút đi!” Lý Đại không kiên nhẫn hét lên, chuẩn bị đóng cửa lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện