Chương 3271

 Người phụ nữ xinh đẹp ngồi đó gật gật đầu, lạnh nhạt nói: “Huỳnh Tài Quang, tôi biết trong lòng cậu đang tức giận, thế nhưng nếu như Lâm Dương đã dám đưa ra yêu cầu lấy hai đấu một như thế thì tôi nghĩ hẳn là phải có nguyên do.

Cậu nên chú ý một chút thì hơn”

“Tôn trưởng, một tên bất tài vô dụng, không biết quý trọng mạng sống của mình như cậu ta còn cần đệ tử chú ý cái gì?

Cậu ta đưa ra yêu cầu lấy hai đấu một như thế là đang làm nhục đệ tử, nên đệ tử không định giơ cao đánh khẽ với cậu ta đâu ạ.

E rằng một lát nữa nơi đây sẽ xuất hiện một vài hình ảnh khác người, không được đẹp đế cho lắm, mong tôn trưởng thứ lỗi.”

Huỳnh Tài Quang chắp tay nói với người phụ nữ xinh đẹp kia bằng giọng nói đầy lạnh lẽo.

Ai cũng có thể nghe ra được sự phần nộ trong giọng nói của anh ta.

“Quyết đấu sinh tử, ý chính nằm tại hai chữ sinh tử, thế nên cho dù các cậu có bị đánh đến thế nào đi chăng nữa cũng là do các cậu tự quyết định, người bên ngoài sẽ không can dự!”

Người phụ nữ tiếp tục lạnh nhạt nói. “Vâng, tôn trưởng”

Huỳnh Tài Quang chắp tay, trên mặt anh ta toát ra chút tiếc nuối: “Chỉ tiếc trên Y Thánh Đài thần thánh này buộc phải nhiễm máu của loại người thấp hèn, dơ bẩn như tên Lâm Dương này rồi! Thật đáng tiếc”

“Ô, anh nói vậy là ngầm thừa nhận tôi sẽ thua trong trận đấu sắp tới đấy à?”

Lâm Dương bình tĩnh hỏi. “Cậu mới học Thiên Cung Y Thuật được mấy tháng, tôi muốn đánh bại cậu sao mà không dễ được?”

Huỳnh Tài Quang lắc đầu. “Sư huynh, anh còn đứng đó nói nhảm mới một người sắp chết như hắn làm gì thế? Lát nữa sư huynh chỉ cần đứng cạnh nhìn thôi, để tôi tự mình giết hẳn!”

Tiết Văn Trường tức giận nói. “Được rồi, vậy cậu cứ vui đùa với cậu ta trước đi!” Huỳnh Tài Quang thờ ơ nói.

Tiết Văn Trường làm nóng người, nóng lòng muốn thử. Đúng lúc này, tiếng chuông đồng vang lên một tiếng “Kengl” đầy du dương truyền khắp toàn bộ Trường Sinh Thiên Cung. Tiếng chuông này đại diện cho việc giờ đọc sách đã bắt đầu, mà ở Trường Sinh Thiên Cung thời gian đọc sách bắt đầu vào lúc tám giờ sáng! “Tôn trưởng, đã đến giờ rồi!” Một đệ tử đứng bên cạnh lập tức nhắc nhở. “Được! Tôn trưởng ta tuyên bố, trận quyết đấu bắt đầu!” Người phụ nữ kia cũng nhanh chóng đứng dậy, lớn tiếng nói.

Bà ta vừa dứt lời thì tất cả mọi người lập tức nghiêm mặt đứng yên.

Dưới cây hoa đào, Tử Miểu khẽ nâng mí mắt nhìn về phía đó.

Ở phía nam trên đài đá cũng có hai người đang nhìn chằm chằm sang đây. “Người kia chính là Lâm Dương sao?” “Thưa tôn trưởng, đúng thế ạ” “Người này… Sao nhìn cậu ta, tôi lại có loại cảm giác quen thuộc như vậy? Tựa như đã gặp ở đâu đó rồi?” Ông cụ khàn giọng lẩm bẩm. “Biết đâu người đó là người quen cũ của tôn trưởng nên mới có cảm giác quen thuộc?” Người trẻ tuổi đứng bên cạnh ông cụ cười nói. “Không! Chắc chắn không phải! Cái cảm giác này, không phải cảm giác do người quen cũ mang lại… Bản thân tôi cũng không nói rõ được cảm giác trong lòng mình lúc này là cảm giác gì..” “Tôn trưởng cứ nhìn lại một chút xem, không chừng một lát nữa là có thể nhớ ra đấy”

Hiện trường lập tức yên tĩnh lại.

Tất cả mọi người đều nín thở tập trung tinh thần, nhìn chằm chằm vào ba người đang đứng trên trung tâm Y Thánh Đài. Huỳnh Tài Quang đứng ở một bên, còn Tiết Văn Trường thì đang đứng đối diện Lâm Dương.

Ngũ Tôn Trưởng vừa dứt lời thì trận đấu sinh tử chính thức bắt đầu. “Đến đây đi, Lâm Dương, để tôi nhìn chút xem cậu có tài cán gì nào! Ra tay đi!” Tiết Văn Trường híp mắt cười, trong mắt ánh lên nét khinh thường không hề che giấu.

Vốn anh ta cũng không để người này vào trong mắt.

Thế nhưng Lâm Dương đứng đối diện lập tức lắc đầu nói: “Chỉ dựa vào một mình anh thì không đủ cho tôi đánh. Huỳnh Tài Quang, anh không lên cùng anh ta à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện