Chương 3285

Các đệ tử vẫn căm giận, bất bình.

Đám người Lý Đại càng thêm không cam lòng, nhất là Lý Đại. Cô ta cứ thế quỳ xuống trước mặt Trịnh Xuân Viễn, gào khóc nói: “Điện chủ, sư huynh Tài Quang và sư huynh Văn Trường bị loại người ác độc này giết chết ngay trước mặt mọi người, sao có thể để hắn ta nói một câu xin lỗi qua loa là xong được ạ? Như vậy hai vị sư huynh kia của con chết oan rồi sao? Điện chủ, con xin người hãy đòi lại công bằng cho hai vị sư huynhl”

Trịnh Xuân Viên âm thầm cắn răng, nâng Lý Đại dậy, khàn giọng nói: “Con yên tâm, chuyện này sẽ không thể quên đi như thế, hôm nay xem như ta nể mặt Tam Tôn Trưởng tạm †ha cho nó một mạng. Món nợ này, sau này ta sẽ tìm nó nó tính sổi”

Lý Đại nghe vậy, gạt đi nước mắt gật đầu.

Trịnh Xuân Viễn hất đầu, nhìn về phía Lâm Dương phẫn nộ quát lên: “Còn chưa cút lại đây xin lỗi à?”

“Xin lỗi!”

“Xin lỗi đi!”

Các đệ tử cũng thuận theo đó mà gào lên, tựa như phát tiết lại có chút xem thường.

Thế nhưng, từ đầu đến cuối Lâm Dương vân đứng bất động tại chỗ, không hề có ý định xin lỗi.

Thấy mọi người bốn phía xung quanh gào không lên ngừng, cuối cùng anh vẫn quyết định mở miệng nói một câu.

“Xin lỗi ư? Ông cũng xứng sao?”

Lời này vừa nói ra, đột nhiên Y Thánh Đài yên lặng như tờ. Khiếp sợ quá! Câu nói ấy khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi.

Ai nấy đều trố mắt ngoác mồm, khó mà tin nổi nhìn Than Lâm.

Tam Tôn Trưởng cũng cảm thấy rất bất ngò khi nghe anh nói vậy.

Người này điếc không sợ súng đấy à? Cậu này chỉ là một tiểu bối nho nhỏ, nói một câu xin lỗi với điện chủ Xuân Viễn đâu có mất mặt.

Không chỉ có vậy, chuyện này đã cho cậu ta kiếm đủ mặt mũi, sao cậu ta còn không chịu nhượng bộ như vậy? Có người bắc bậc thang cho mà bước xuống, còn không vừa lòng sao? “Lâm Dương, cậu không nên được voi đòi tiên! Mau chóng xin lỗi ngay đi” Ngữ Tôn Trưởng cũng nhìn cảnh này không vừa mắt, bà ta trâm giọng nhắc nhỏ.

Nào có biết Lâm Dương lại tiếp tục lắc đầu, thấp giọng nói: “Việc này là do Tiết Văn Trường và Huỳnh Tài Quang khơi lên trước, tôi cũng dựa theo quy định của Trường Sinh Thiên Cung để giải quyết.

Quy định của quyết đấu sinh tử là đo Thiên Cung đề ra, tôi giết bọn họ trong trận đấu này là chuyện hợp tình hợp lý. Thế nên tôi thật không hiểu nổi, bản thân mình đã làm sai chỗ nào? Bây giờ Trịnh Xuân Viễn còn muốn.

lấy thân phân ra ép buộc tôi phải xin lỗi ông ta?

Người như ông †a xứng sao?” “Mày…

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện