Chương 3296

“Tại sao lại như vậy?” Thu Phương có chút khó tiếp nhận những gì bản thân cô vừa nghe được.

“Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Tôi cũng là không thể làm gì, nếu hoạt độc không phát tác, độc không đi vào mọi nơi trên cơ thể, sắp đi đời nhà ma, tôi cũng sẽ không giao lạc linh huyết cho Trường Sinh Thiên Cung sớm như vậy. Bây giờ cho dù bọn họ có không nhận trị liệu cho mình nữa, tôi cũng hết cách” Lâm Dương lắc đầu cảm thán.

“Anh Lâm, phải suy nghĩ mọi chuyện theo hướng tích cực chứ, biết đâu… Ngũ Tôn Trưởng không có ý này” Thu Phương cũng không biết nên nói cái gì, suy nghĩ một chút, chỉ an ủi được một câu như vậy.

“Chỉ mong như lời cô nói thôi.” Lâm Dương khàn giọng nói. Thu Phương không nói gì thêm nữa.

Lâm Dương ngồi một mình ở trên giường, tiếp tục tự dùng kim châm cứu cho mình.

Lúc này Thu Phương cảm thấy bản thân có chút rảnh rỗi, cô lại lôi sách về các loại thuốc ra đọc.

“Đúng rồi, anh Lâm này, có một chuyện tôi quên chưa nói cho anh biết! Gần đây, nếu như anh không có chuyện gì buộc phải ra khỏi cung thì đừng đi. Nghe nói bên ngoài Thiên Cung không được yên ổn cho lắm” Lúc này, Thu Phương đột nhiên ngẩng đầu lên nói.

“Sao lại không yên ổn?” Lâm Dương thuận miệng hỏi. “Không rõ nữa, tôi cũng chỉ nghe mấy sư huynh sư tỷ đi ngang qua nói thôi. Nghe nói gân đây sẽ đóng cửa Thiên Cung”

“ôm Lâm Dương khế nhíu mày, nghĩ một chút, mới mở miệng nói: “Thu Phương, cô giúp tôi một việc được không?” “Giúp gì cơ?”

“Tôi nghe nói rõ ngày mai Đại Tôn Trưởng sẽ xuất quan, cô đến đó để ý giúp tôi một chút đi”

“Để ý cái gì?”

“Để ý mình bà cụ Ôn là được”

Lâm Dương chỉ nói với cô ta như vậy, không hề nói ra chuyện của Phương Vũ Yên.

Dù sao thì chuyện bà cụ Ôn tự ý cất giấu thi thể của Phương Vũ Yên là trái với quy củ của Thiên Cung, thế nên người biết chuyện này càng ít càng tốt.

“Được thôi. Không thành vấn đề”

Thu Phương gật đầu.

Lâm Dương thở phào, nhắm mắt lại bắt đầu điều chỉnh hơi thở.

Đêm đó, Lâm Dương ngủ trong cơn đau đớn tột cùng.

Tuy rằng hoạt độc đã bị áp chế, nhưng chưa bị áp chế hoàn toàn, đến nửa đêm đột nhiên phát tác, điên cuồng tấn công lục phủ ngũ tạng của Lâm Dương, thậm chí còn tấn công cả da thịt, xương gân anh nữa.

Cả người Lâm Dương điên cuồng run rẩy, sắc mặt anh trắng bệch, mồ hôi không ngừng túa ra, vô cùng gian nan, dường như thần trí anh cũng bị độc hành hạ cho không còn rõ ràng nữa.

Cũng không biết là qua bao lâu, Lâm Dương mới thoát khỏi giấc ngủ mê man, hỗn loạn mà tỉnh lại.

“Anh Lâm, anh tỉnh rồi? May quái!”

Bên giường Thu Phương bê đến một chậu nước, nhanh nhẹn lau mặt cho Lâm Dương.

“Tôi ngủ bao lâu rồi?”

Lâm Dương có chút mơ hồ ngồi dậy, hỏi.

“Bây giờ đã là buổi trưa ngày thứ hai rồi. Anh Lâm, anh gặp ác mộng hả? Cả đêm anh toàn nói nói mớ, vẻ mặt rất thống khổ

“Thế sao…” Lâm Dương đỡ trán. Đột nhiên, như nghĩ tới điều gì đó, anh vội hỏi: Lúc Đại Tôn Trưởng xuất quan, cô có ở đó không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện