Chương 3310

Các đệ tử lộ ra vẻ nghi hoặc.

Bà cụ Ôn ngẩn ra, lập tức hiểu được bản thân có chút làm lố, vội vàng thấp giọng nói: “Làm sao tôi không kích động được? Phòng nhân đạo là nơi như thế nào? Ở đó được bảo vệ nghiêm ngặt! Làm sao có thể bị cướp? Các cậu làm việc như thế nào vậy?”

Mấy đệ tử sắc mặt không tự nhiên, tên đệ tử dẫn đầu lập tức nói: “Bà cụ Ôn,bà chỉ cần cho chúng tôi biết có người khả nghỉ xuống núi hay không! Những việc khác bà không cần nói nhiều” “Không có! Tôi thấy mấy người mới rất đáng ngờ, cút ngay cho tôi! Bà đây muốn nghỉ ngơi!” Bà cụ Ôn hừ nói, tính tình bà cũng không tốt lắm.

Chẳng qua chỉ là giả vờ nổi giận mà thôi, giờ phút này trong lòng bà hỗn loạn vô cùng. “Bà..”

Các đệ tử tức giận, nhưng không thể làm gì được, tuy rằng bà cụ Ôn bị phạt, nhưng vai về cao hơn bọn họ, họ cũng không dám làm càng? “Thôi, đã như vậy, vậy chúng tôi cáo †ừ, nếu có người nào khả nghị, xin nhanh chóng thông báo!” Các đệ tử hậm hực nói, phẫn nộ rời đi.

Bà cụ Ôn nhìn cửa của Hải An dần dần đóng lại, đôi mắt già lộ ra vẻ kinh ngạc và chấn động vô cùng. ‘Lâm Dương… Thực sự đã cướp phòng nhân đạo? Cậu ta không nói dối sao?” “Làm sao có thể?” “Làm sao cậu ta làm được?”

Bà cụ Ôn hít thở liên hồi, không thể tin được. Đột nhiên, bà nghĩ về một điều vô cùng khủng khiếp. “Đại khái đều xem qua một lần… Cậu ta nói… Cậu ta đại khái đều xem qua một lần!” “Chờ đã, Lâm Dương thằng nhóc này. Sẽ không đem tất cả bí tịch của phòng nhân đạo… Toàn bộ đọc qua hết đó chứ?” Bà cụ người nóng như lửa đốt, khiếp sợ tột độ. Bà cụ người nóng như lửa đốt, khiếp sợ tột độ. “Yêu nghiệt…. Đây là một yêu nghiệt!” “Trường Sinh Thiên Cung! Yêu nghiệt đến rồi!”

Trường Sinh Thiên Cung kiểm tra nghiêm ngặt liên tục một tuân.

Mà trong cả một tuân này, hoạt độc trong cơ thể Lâm Dương cũng đã bị thanh trừ một phần ba, nhưng để phòng ngừa Ngũ Tôn Trưởng nhìn ra được manh mối, Lâm Dương không thể không làm một chút ngụy trang, cố ý hạ một loại độc khác trong cơ thể mình, mô phỏng theo hoạt độc.

Dù sao mỗi một người mà Trường Sinh Thiên Cung kiếm ở bên ngoài cũng đều là bác sĩ đứng đầu, nếu muốn giấu điếm được bọn họ cũng không để dàng.

Bên trong đình viện.

“Khu khụ, khụ khụ khụ.

Than Lâm chĩa vào mặt Trương Thương Bạch, không ngừng ho khan, cả khuôn mặt đều là mồ hôi.

Ngũ Tôn Trưởng quét mắt nhìn anh một cái, sau đó đem ngân châm thu hồi lại.

“Ngũ Tôn Trưởng, tôi cảm thấy trạng thái của tôi càng ngày càng kém, cứ tiếp tục như vậy nữa, tôi sợ 1z tôi chống đỡ không được bao lâu!

Lâm Dương ôm ngực, yếu ớt nói.

“Yên tâm, sẽ tốt hơn thôi”

Ngũ Tôn Trưởng nói có lệ.

“Nhưng bà vẫn luôn châm cứu cho tôi, cũng không dùng thuốc, Ngũ Tôn Trưởng, người quang minh không nói lời mò ám, có phải là Thiên Cưng chuẩn bị vứt bỏ tôi rôi không?” Lâm Dương bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thắng Ngũ Tôn Trưởng nói.

“Làm càn!”

Ngũ Tôn Trưởng tâm phiền ý loạn, lúc này hét lớn: “Cậu đang hoài nghỉ tôi đấy à?”

“Lâm Dương không đám, nhưng Ngũ Tôn Trưởng bà đã từng ở trước mặt các đệ tử lập lời thê, mong là bà sẽ không quên.

Than Lâm thâm sâu nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện