Chương 3319

“Điện chủ Xuân Viễn! Chỉ là đấu võ so tài thôi, sao phải mặt mày nặng nhẹ với nhau làm gì? Tử Huyền Thiên và Trường Sinh Thiên Cung cũng có quan hệ thân thiết với nhau mà! Điện chủ yêu cầu tôi làm vậy không sợ phá hỏng tình hữu nghị quý giá giữa Tử Huyền Thiên và Trường Sinh Thiên Cung sao? Điện chủ muốn khơi mào chiến tranh của hai bên sao?” Lâm Dương ngoái đầu lại, nghiêm túc chất vấn. Anh vừa dứt lời thì sắc mặt Trịnh Xuân Viễn tức khắc thay đổi, cứng họng không nói gì được…

Gần như ai cũng á khẩu.

Cái mũ lớn thế này, ai mà đội cho nổi?

Trong lúc nhất thời, không ai mở miệng nói chuyện.

“Ông Hám Sơn, mời ông phái người lên so tài!

Ông yên tâm, tôi biết chừng mực” Lâm Dương nói.

Người của Tử Huyền Thiên nghe vậy thì tâm trạng rất phức tạp, họ hoàn toàn không hiểu người tên Lâm Dương này đang nghĩ gì. Chỉ có Chấn Hám Sơn… là đã nhìn ra được chút manh mối!

Trong tàng thư các. Lâm Dương đang mải mê đọc sách ở khu sách cấm bên trong cùng. Bởi vì có lệnh bài của Ngũ Tôn Trưởng nên Lâm Dương vào tận khu sách cấm.

Người canh giữ tàng thư các hoàn toàn không thể ngăn cản được. Thế là cả ngày anh đắm chìm vào trong tàng thư các của Thiên cưng, không muốn rời đi nửa bước.

Nếu anh không bị thương thì thậm chí còn muốn ở lại đây. Tàng thư các là nơi chỉ có tôn trưởng mới có quyền được vào.

Lâm Dương biết cơ hội này chắc chắn rất hiếm có nên cũng không biết mệt mỏi, liều mạng đọc từng cuốn sách và ghi sâu nó trong lòng. Tốc độ đọc của anh rất nhanh, đù sao đọc đến đâu nhớ đến đấy.

Chỉ có nửa ngày mà anh đã đọc hết một nửa sách ở khu sách cấm. “Thân Ngạo Tập?”

Lâm Dương lia mắt đến một quyển sách cổ ở trên giá sách trước mặt, lập tức lấy xuống đọc. Nhưng anh chưa đọc được bao lâu thì ngay lập tức người quản lý ở lối vào của khu sách cấm đường như nhận ra điều gì đó, lao tới vài bước, lấy cuốn “Thân Ngạo Tập”

trong tay Lâm Dương lại. “Cuốn sách này cậu không 1z thể xem Người quản lý quát lớn. “Tại sao?”

Lâm Dương thắc mắc hỏi. “Cuốn sách này khá đặc biệt, tôn trưởng ra lệnh đặt nó ở đây chỉ để sưu tầm, những người khác không được xeml! Cho dù là Ngũ Tôn Trưởng cũng vậy! Cho nên cậu không thể xem”

Người quản lý hấm hứ nói. “Là lệnh của Đại tôn trưởng sao?”

Than Lâm hỏi. “Đúng vậy!” “Vậy lệnh của Đại tôn chủ làm sao quản được Ngũ Tôn Trưởng chứ? Theo.

như tôi biết thì năm vị tôn trưởng của Thiên cung có địa vị, quyền lực như nhau.

Thế Đại tôn trưởng nói không cho xem thì không được xem à? Anh chỉ nghe lệnh của Đại tôn trưởng, chứ không nghe lời của Ngũ Tôn Trưởng đúng không?”

Lâm Dương gắn giọng chất vấn. Câu nới này khiến vẻ mặt của người quản lý đó tái mét: “Cậu…

Cậu nói cái gì?”

“Đưa tôi! Nếu không tôi sẽ nói Ngũ Tôn Trưởng trị tội anh!” Than Lâm nghiêm nghị quát lên. “Cậu…”

Người quản lý cứng họng, không biết phải nói thế nào. Đúng là địa vị và quyên lực của năm vị tôn trưởng ở Thiên cưng như nhau nhưng lý lịch và thực lực của năm vị tôn trưởng thì lại khác! Ví đụ như Tam Tôn Trưởng lớn tuổi nhất, Tứ tôn trưởng và Ngũ Tôn Trưởng cũng đều noi gương theo ông ấy.

Còn Nhị tôn trưởng thì có thực lực mạnh nhất nên mọi người đều tôn trọng và nghe lời ông ấy. Về phần Đại tôn trưởng thì lại càng đặc biệt hon! Ông ấy là người có quyền lực nhất chỉ dưới cung chủ, dù niăm tôn trưởng ngang hàng nhưng bốn tôn trưởng, còn lại đêu nghe theo mệnh lệnh của Đại tôn trưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện