Chương 3324

vậy còn ai có thể đối phó được với Ninh Hinh? Mà cho dù có thắng được Ninh Hinh đi chăng nữa, vậy còn hai mươi đệ tử yêu nghiệt của Tử Huyền Thiên sau lưng cô ta thì sao? Nên đối phó thế nào bây giờ?

Trong lúc nhất thời, ai cũng bàng hoàng, kinh hoàng, hãi sợ. Bên phía Trường Sinh Thiên Cung suy sút tỉnh thân thấy rõ, không còn ai đám xưng phong lên võ đài chiến đấu nữa. Sắc mặt của những người có chức vụ cao trong ngũ cung thập điện cũng không đẹp đi đâu.

Chấn Hám Sơn nhếch mép, híp mắt nhìn chăm chằm vào Tam Tôn Trưởng, nét mặt vô cùng đắc ý.

“ÊI Thiên Cung các người còn muốn đánh một trận với tôi không? Nếu không có ai đám xuống thì nhanh giao Thần Tiên Tập ra đây!” Ninh Hinh cất cao giọng mà quát.

Giọng nói vang khắp nơi, thái độ cực kỳ kiêu ngạo!

Rất nhiều đệ tử tức giận, nhưng ngặt nỗi họ đều không phải là đối thủ của Ninh Hinh nên giận dữ mà chẳng dám nói gì. “Tam Tôn Trưởng, đệ tử của Thiên Cung các người đâu? Còn ai không đấy? Nếu hết rồi thì có phải trận quyết đấu này nên kết thúc rồi không?

Đừng làm tốn thời gian của mọi người! Có thể tôi nói khá khó nghe, nhưng thực sự thì Thiên Cung các người không thể nào là đối thủ của các đệ tử của tôi đâu, các người đừng cử đệ tử lên chịu đòn nữa!” Chấn Hám Sơn hất đầu lên, vừa cười vừa nói, giọng của ông ta truyền đi rất xa.

Gần như ai cũng tức điên lên, mặt đỏ au.

Tam Tôn Trưởng cũng tức giận trong lòng nhưng không thể hiện ra, chỉ hừ một tiếng rồi nói: “Đừng vội, Thiên Cung tôi có vô số nhân tài, sao có thể không có ai dám đồng ý quyết đấu được?

Đối thủ của cô ta đang trên đường đến đây!”

“Ồ? Tôi cũng muốn xem xem ông còn mời được ai đến nữa” Chấn Hám Sơn khẽ cười.

Ninh Hinh khoanh tay trước ngực, khinh thường mà nói: “Tôi thấy hay là gọi đám Ngũ Kiệt và đệ tử nhập thất ra đây đi, đừng có gọi cái lũ chẳng ra gì này lên cho mất mặt!”

Lời nói của cô ta phách lối ngạo mạn là thế, nhưng lại không ai có thể phản bác.

Hôm nay người của Trường Sinh Thiên Cung đã mất hết thể diện rồi!

Trong lúc đó, Lâm Dương đã đi đến trước điện Anh Hoa. “Tam Tôn Trưởng! Lâm Dương tới rồi!” Đột nhiên có người chạy tới hét lên.

Tam Tôn Trưởng lập tức nhìn ra ngoài: “Hả?”

Ông ta thấy Lâm Dương đang một tay che ngực, một tay che miệng ho liên tục, vừa ho sù sụ vừa thở dốc, sắc mặt thì tái nhợt. Hình như hoạt độc đã phát tác lại rồi.

“Anh Lâm Dương?”

Giữa đám đông, Thu Phương tái cả mặt, vội vàng chạy tới: “Sao anh lại đến đây?”

“Tôn trưởng gọi tôi tới tham gia trận đánh”

Lâm Dương giải thích.

Thu Phương sững sờ: “Cái gì? Anh? Tham gia trận đánh?” Lâm Dương tiến lên, đi tới trước mặt mọi người.

Do hoạt độc đang phát tác nên bây giờ trông anh càng yếu ớt hơn, cứ ho mãi, sắc mặt cũng trắng xanh, thậm chí trên trán còn đổ đầy mồ hôi nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện