Chương 3330

Tam Tôn Trưởng chỉ biết nói những lời này. “Cảm ơn.

tôn trưởng đã khen, đối thủ đã nhận thua rồi, đệ tử đã hoàn thành nhiệm vụ mà tôn trưởng đã giao, đệ tử xin đi trước.” Lâm Dương lạnh nhạt nói, sau đó xoay người chuẩn bị rời khỏi đây. ‘Lâm Dương…

Chậm đã!” Tam Tôn Trưởng vội vàng gọi anh lại.

“Tôn trưởng, còn có chuyện gì không ạ?”

Lâm Dương nghỉ hoặc hỏi. ‘À..” Tam Tôn Trưởng nhíu mày, không biết nên nói gì. Trịnh Xuân Viễn như nghĩ ra cái gì đó, vội vàng lên tiếng: “Lâm Dương!

Nhiệm vụ của cậu vẫn chưa xong đâu! Sao mà đi được!” “Vẫn chưa xong?” Lâm Dương tò mò nhìn ông ta: “Sao điện chủ Xuân Viễn lại nói vậy?” “Sư môn.

yêu cầu cậu đánh bại Tử Huyền Thiên, nhưng cậu.

mới thắng được một người, sao có thể nói đi là đi được? Cậu phải tiếp tục trận đấu này, cho đến khi những người kia không khiêu chiến cậu nữa mới xem như kết thúc! Hiểu chưa?” Trịnh Xuân Viễn chắp hai tay ra sau lưng, lạnh lùng nói. Ông ta vừa nói xong thì bốn phía tức khắc sôi trào. “Điện chủ Xuân Viễn! Hình như vừa rồi ông có nói đâu?” Than Lâm không nhịn được mở miệng nói: Ông chỉ nói tôi đánh bại cô gái kia chứ không hề yêu cầu tôi phải đánh bại toàn bộ Tử Huyền Thiên! Tôi nghĩ có lẽ các đệ tử ở đây cũng nghe thấy! Điện chủ muốn.

xuốt lời phải không?”

“Nuốt lời? Hừ, ăn nói kiểu gì đấy? Cậu nói đệ tử ở đây cũng nghe thấy thì tôi hỏi các cô cậu, các cô cậu có nghe tôi nói chỉ cần Lâm Dương đánh bại cô gái kia là xong không?” Trịnh Xuân Viên lớn tiếng nói. “Không có!”

Hầu như các đệ tử đều trả lời như vậy. Chỉ có một số ít đệ tử là tròn mắt nhìn nhau, thầm chửi Trịnh Xuân Viễn quá hèn hạ. Còn Tam Tôn Trưởng thì không nói một lời, dường như ông ta đã giao lại mọi chuyện cho Trịnh Xuân Viễn. Lâm Dương xem như nhận ra được Trịnh Xuân Viễn đang chuẩn bị đóng vai kẻ ác.

Hành động vừa rồi của Lâm Dương đã chặn đường nói của Tam Tôn Trưởng nên ông ta tuyệt đối không được lên tiếng, vì vậy bây giờ chỉ có thể để Trịnh Xuân Viễn xử lý. Từ đó tiếng xấu cũng do Trịnh Xuân Viễn gánh vác.

Nhưng cũng hết cách rồi! Kế sách này vốn do.

Trịnh Xuân Viễn đưa ra, ông ta không đứng ra làm thì ai làm?

Một số đệ tử thầm cắn răng, vô cùng phấn hận. Thu Phương là một trong số đó.

“Trời, quá là vô sỉ!”

“Định nuốt lời đây mài!”

“Xem ra đệ tử này không được chào đón trong Trường Sinh Thiên Cung!”

Chấn Hám Sơn nhấp nháy mắt, quan sát Lâm Dương.

Lâm Dương ho mấy tiếng, sắc mặt vân trắng xanh, nhưng không phản bác nữa: “Nếu điện chủ Xuân Viễn muốn đệ tử đánh bại hết bọn họ thì được thôi, đệ tử ở lại thêm một lúc nữa vậy”

“Quá tốt! Lâm Dương, chỉ cần cậu giải quyết hết tất cả những người đó, phần thường đều là của cậu, không ai cướp được!” Trịnh Xuân Viên hài lòng mỉm cười.

“Lần này điện chủ sẽ không nuốt lời nữa chứ?” Lâm Dương nhìn chăm chằm vào ông ta.

“Mọi người đều nghe thấy, sao mà nuốt lời?”

“Vậy còn Tứ Tôn Trưởng thì sao?” Lâm Dương đưa mắt nhìn Tứ Tôn Trưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện