Chương 3337

Khi thấy kiếm đã sắp tấn công tới, cánh tay Vệ Hoàng Công khẽ nhúc nhích, một lực lượng truyền đến nhanh như chớp làm chấn động cả thân kiếm, trong nháy mắt đã bao trùm toàn bộ thanh kiếm. Thoáng chốc, lực lượng cuồng bạo. trên lưỡi kiếm rách ra, đổ ập về phía Lâm Dương như một cái lưới khổng lồ.

“ôứ Bốn phía vang lên những tiếng bật thốt.

Mọi người không hề lường trước được sự xuất hiện đột ngột của cái lưới khổng lồ ấy, không kịp đề phòng, Lâm Dương không có cơ hội tránh thoát.

“VụtI”

Cái lưới đập xuống.

“Âm.”

Cả mặt đất nổ tung, bụi đất bay đầy trời. Toàn bộ khung cảnh như một bãi chiến trường hỗn loạn.

Mọi người rối rít mở to mắt, nhìn chăm chằm vào trong tầng bụi mù. Qua một lúc chìm trong sự im lặng, thân hình của Lâm Dương dần dần xuất hiện trong tầng bụi đất.

“Hắn ta còn sống?” Có người hét lên.

“Gì cơ?”

“Đòn công kích đó không giếtanh ta nổi sao?”

“Bị Lâm Dương đánh bay rồi à?”

Những người xung quanh ồn ào bàn tán.

Vệ Hoàng Công dừng phát động thế công, nhìn chằm chăm vào Lâm Dương vừa đi ra khỏi bụi mù, gắn giọng nói: “Quả nhiên anh rất khó đối phó, nhưng không quan trọng, vừa rồi mới chỉ là món khai vị mà thôi, bây giờ mới là món chính!” Vệ Hoàng Công nói xong thì lại hất thanh kiếm bén trong tay lên, người đứng thẳng, một tay cầm kiếm, rạch vào tay một đường.

“Retl”

Lưỡi kiếm sắc bén rạch bàn tay anh ta ra, máu tươi nhuộm đỏ kiếm. Cùng lúc đó, hơi thở của Vệ Hoàng Công cũng mạnh mế tuôn từ trong ra ngoài cơ thể, dường như máu trên thân kiếm và khí công đang cuộn trào trong cơ thể anh †a có mối liên hệ nào đó, thanh kiếm chợt quậy phá, sát khi kinh người tràn ngập cả điện Anh Hoa.

Đám người kinh ngạc há hốc mồm, cơ thể cũng run rẩy trước luồng sát khí đáng sợ ấy.

Các trưởng lão của ngũ cung thập điện cũng bất ngờ. “Thật là một sát khí đáng sợi Vệ Hoàng Công này… đúng là lợi hại! Tử Huyền Thiên có được một tân binh như vậy, mười năm tới không sa sút nổi đâu!” Một điện chủ không nén được mà nhận xét.

“Đúng vậy, Vệ Hoàng Công còn trẻ mà đã có tiếng tăm, rất có uy vọng. Tôi thấy chắc là Tử Huyền Thiên muốn đào tạo cậu ta thành trụ cột tương lai của môn phái rồi” Tứ Tôn Trưởng cũng lên tiếng.

Tam Tôn Trưởng hừ lạnh: “Tiếc là cậu ta lại không thích y đạo. Thiên.Cung chúng tôi đã mấy lần tung cành ô liu cho cậu ta nhưng cậu ta luôn không chịu đi vào cửa Thiên Cung! Nếu không thì sao Thiên Cung có thể bạc đãi cậu ta được?

“Tam Tôn Trưởng à, ông có nghĩ Lâm Dương có thể làm đối thủ của người này không?” Trịnh Xuân Viễn lưỡng lự một lúc, cuối cùng vẫn nói ra câu hỏi trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện