Chương 3340

Vệ Hoàng Công cầm kiếm, ngơ ngẩn nhìn Lâm Dương, thật lâu vẫn chưa hoàn hồn.

“Còn ba chiêu nữa!” Lâm Dương mở miệng nói, kéo tâm trí của Vệ Hoàng Công trở về với hiện thực.

Cả người Vệ Hoàng Công run lên, nhìn chằm chằm vào anh, vẻ mặt rất lạnh: “Anh thật sự rất tài giỏi, làm lơ luôn cả đòn công kích của tôi! Xem ra muốn giết anh cũng.chẳng dễ đâu”

“Anh đã đặt ra giới hạn sẽ giết tôi trong vòng năm chiêu, nếu không giết được tôi thì quỳ xuống dập đầu với tôi, bái tôi làm sư phụ! Bây giờ còn ba chiêu nữa, anh nên quý trọng chúng.” Lâm Dương đáp.

“Hừ, ba chiêu là đủ rồi!” Vệ Hoàng Công rít lên, lại sử dụng kiếm chiêu!

Lúc này anh ta dùng cả hai tay để cầm kiếm, đâm kiếm xuống mặt đất một cái.

“Phập!”

Kiếm không đi sâu vào lòng đất, kiếm khi đung đưa, mặt đất cũng rung lên theo.

“Hả?”

Những người xung quanh rối rít nhìn xuống đất, thấy mặt đất ngày một rung mạnh hơn, một lượng lớn khe hở lan tràn từ nơi kiếm đâm xuống.

Không chỉ thế, thân kiếm còn tản ra luồng khí màu xanh. Những luồng khí đó không đi vào trong thân kiếm mà lơ lửng bên ngoài, thật là thần kì! Giống như đang làm phép thuật vậy!

“Cậu ta đang truyền khí!” Chợt một điện chủ bật thốt.

€ó người không hiểu nên hỏi: “Truyền khí là sao?”

“Đúng vậy, chính là truyên khít Vệ Hoàng Công đang lợi dụng kiếm khí của mình để hấp thu linh khí trong lòng đất, tăng uy lực cho đòn tiếp theo!” Điện chủ kia hô lên.

“Cái gì?”

Tất cả mọi người đều hoảng sợ.

Có cả chiêu đó nữa à? Xem ra Vệ Hoàng Công thật sự nghiêm túc…

“Với nhát kiếm này, tao sẽ bẻ đôi mày!” Vệ Hoàng Công dữ tợn nhìn Lâm Dương, hét lên một tiếng rồi chợt rút kiếm, bổ xuống.

Trong chớp mắt, toàn bộ điện Anh Hoa đều rung chuyển… Không một ai biết sức công phá của nhát kiếm này òn kinh khủng đến nhường nào nữa! Lúc thanh kiếm chém tới, trời mây cũng đổi màu, một cơn lốc mang sự rung chấn cùng tiếng gào thét xé tai đến cho không gian, đồng thời bổ vê phía Lâm Dương! Mặt đất điên cuồng rung chuyển, sức ảnh hưởng đáng sợ làm vô số cao thủ của Thiên Cưng run sợ. Toàn bộ những người trong ngũ cung thập điện đều tập trung nhìn vào đòn tấn công đó.

Giờ phút này, bất kể là ai cũng không đám bàn tán nữa.

Dù thực lực của Vệ Hoàng Công đúng là đáng sợ, xứng đáng với biệt danh thiên tài yêu nghiệt thật, nhưng giờ nhìn lại mới thấy Lâm Dương này cũng sâu không lường được! Kết quả của trận đấu này sẽ ra sao, không ai có thể đoán trước được, nhưng vẫn có rất nhiều người chờ xeml “Chết đi!”

Vệ Hoàng Công gầm thét, hai tay câm kiếm điên cuông chém xuống! Cuối cùng.

“Âm!

Kiếm khí bổ vào đỉnh đầu Lâm Dương.

Trong thoáng chốc, thứ được gọi là linh khí đang, bám trên lưỡi kiếm nổ tung, hóa thành làn gió thổi ra bốn phía.

Xung quanh là bụi đất mịt mù, gió lốc gầm thét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện