Chương 3345

Cả người Vệ Hoàng Công run lên, anh ta vội vàng cúi đầu xuống, nói với vẻ sợ hãi: “Đồ đệ… đồ đệ nghe rối”

“Nghe rõ rồi thì cút về đi!” Lâm Dương lại lớn tiếng quát.

Vệ Hoàng Công vô cùng ngoan ngoãn mà đứng dậy, cúi đầu trở về bên cạnh Chấn Hám Sơn.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đểu sững ra, kể cả người của Tử Huyền Thiên và Chấn Hám Sơn.

“Hoàng Công, con.” Chấn Hám Sơn mở miệng, không biết nên nói thế nào.

Vệ Hoàng Công lại lập tức chắp hai tay với nhau, cúi xuống thật thấp: “Con thật sự rất xin lỗi, thầy, con… đã làm Tử Huyền Thiên mất mặt rồi Nói đến đây, đôi mắt sắc như hổ của Vệ Hoàng Công vẫn tràn nước mắt.

Chấn Hám Sơn nhìn người đệ tử ưu tú trước mặt mình thật lâu, cuối cùng thở dài: “Hoàng Công, đây không phải lỗi của con… Con đi nghỉ ngơi đi”

“Dạ”

Vệ Hoàng Công cố ghìm nỗi đau đớn và bi phẫn xuống vào trong lòng, lao nhanh ra ngoài, chẳng biết là đi đâu.

Những người xung quanh thấy vậy, trong lòng đều hết sức phức tạp. Đến Vệ Hoàng Công cũng thua cuộc thảm hại như vậy… liệu Tử Huyền Thiên còn ai có thể làm đối thủ của Lâm Dương không?”

Giờ phút này, dù là người của Tử Huyền Thiên hay Trường Sinh Thiên Cung đều ngổn ngang trăm mối. Ai mà ngờ được cuộc so tài giữa hai thế lực đỉnh cao lại bị Lâm Dương khuấy thành một nồi cháo rối nhùi chứ?

Không chỉ riêng Chấn Hám Sơn mà cả Tam Tôn Trưởng cũng nghĩ như vậy.

Chấn Hám Sơn nhìn Lâm Dương một cái thật sâu, không khỏi lâm vào trâm tư.

“Tam Tôn Trưởng! Đây.chính là nhân tài đấy, phải giữ lại mới được!” Một điện chủ không nhịn được vội vàng tiến lên nhỏ giọng nói.

Nhưng Tam Tôn Trưởng lại lắc đầu, không trả lời mà chỉ nói với Chấn Hám Sơn: “Ông Hám Sơn, Tử Huyền Thiên các ông… chỉ đến đây thôi sao?”

Nghe Tam Tôn Trưởng nói vậy, những người thuộc Tử Huyền Thiên bắt đầu xôn xao, họ không còn tự tin và tỏ ra kiêu ngạo như trước nữa mà đã trở nên bàng hoàng, bất an. “Giờ nên làm sao đây?

“Ngay cả sư huynh Hoàng Công cũng thua, chúng, ta đi lên chỉ rước nhục thôi!”

“Chăng lẽ cứ nhận thua sao?”

“Nếu vậy thì chúng ta còn mặt mũi nào mà về gặp những người khác trong tông môn nữa?”

“Phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?”

Các đệ tử của Tử Huyền Thiên đứng ngôi không yên, nhưng Chấn Hám Sơn thì lại không hê hoảng hốt chút nào.

Ông ta nghiêng đầu nhìn các đệ tử một lúc rôi mới thản nhiên nói: “Hạo Tâm, con mới đến, vào sân đánh một trận đi! Bây giờ sư phụ không còn cách nào khác, hy vọng của Tử Huyên Thiên đành trông cậy vào con vậy!”

Ông ta vừa nói xong thì một người đàn ông tóc tai bù xù đi ra từ phía cuối đám đông.

Các đệ tử của Tử Huyền Thiên hoàn toàn kinh ngạc, vội vã quay đầu nhìn về phía anh ta.

Đến khi người đàn ông ấy ngẩng đầu lên, tất cả mọi người đều giật mình bật thốt: “Sư huynh Hạo Tâm?”

“Đó là…

Bạch Hạo Tâm sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện