Chương 3360

Ngũ Tôn Trưởng đưa ra một lời giải thích đây gượng gạo. “Có tác dụng cho hoạt độc ạ?”

“Cũng có một chút…”

“Một kim châm thần kì như thế đúng là hiếm thấy trên thế gian, đệ tử… có thể xem kĩ hơn không?” Lâm Dương hỏi. “Mượn à.” Ngũ Tôn Trưởng chần chờ.

“Sao vậy ạ? Ngũ Tôn Trưởng, hay kim châm này không phải của tôn trưởng nên không tiện cho người khác mượn không?”

“Sao lại vậy? Thôi, cậu muốn xem thì cứ xem đi”

Lâm Dương đưa tay ra nhận lấy. Ngay khoảnh khắc chạm vào Xích Hồng Châm, anh lập tức biết được công dụng của nó. Nghĩ ngợi một lát, anh giả vờ quan sát nó rôi mỉm cười trả về.

“Đệ tử ngu dốt, không nhìn ra được chỗ thần kỳ của kim châm này! Xin Ngũ Tôn Trưởng lấy lại đi ạ!”

“Đừng lo về chuyện đó, chỉ cần quan tâm nó có thể chữa trị cho cậu là được rồi” Nói rồi Ngũ Tôn Trưởng tiếp tục châm cứu.

Thấy vậy, Lâm Dương lặng lẽ đưa ngón tay bấm vào bên hông mình, đồng thời di chuyển đầu ngón tay ấn vào huyệt Tam Thái ở bên eo.

Một lát sau, Ngũ Tôn Trưởng rút kim ra, bà ta nhìn Xích Hồng Châm, sắc mặt đột nhiên biến đổi.

“Ngũ Tôn Trưởng, tình trạng của hoạt độc trong người tôi thế nào? Có phải… khụ khụ… khụ khụ khu… có phải sắp bị loại trừ hết rồi không?”

Lâm Dương ngẩng đầu lên, yếu ớt hỏi.

“Gần… gần hết rồi đấy… Cậu kiên trì thêm chút nữa…

Ngũ Tôn Trưởng cố nặn ra một nụ cười rồi hối hả đứng dậy chuẩn bị đi về. Trịnh Xuân Viễn và Tứ Tôn Trưởng đang đứng phía sau thấy vậy thì tròn mắt nhìn nhau, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Ngũ Tôn Trưởng sao thế này? Vì sao lại đột nhiên có vẻ hoảng hốt như thế?

“Ngũ Tôn Trưởng, tôn trưởng muốn về ạ? Để đệ tử tiên người!” Lâm Dương vội vàng đứng dậy.

“Không cần đâu, cậu cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi..” Ngũ Tôn Trưởng la lên, không quay đầu lại mà chạy thẳng ra ngoài.

“Ngũ Tôn Trưởng.. “

Lâm Dương còn định nói gì đó nhưng đột nhiên lại phun một búng máu xuống sàn nhà, cả người ngã quy xuống đất, gương mặt nhợt nhạt đến phát sợ.

Trịnh Xuân Viễn và Tứ Tôn Trưởng giật mình, hoảng sợ trước dáng vẻ này của Lâm Dương.

“Anh Lâm!” Thu Phương vội vàng đỡ anh dậy: “Anh không sao chứ?”

Lâm Dương thở dốc đáp: “Không sao, chỉ là chút máu bầm thôi…”

“Nhưng mà…” Thu Phương ngập ngừng, không biết nên nói gì cho phải.

“Lâm Dương, cậu cứ ở lại nghỉ ngơi đi” Tứ Tôn Trưởng và Trịnh Xuân Viễn cũng không nán lại lâu, vội vã ném lại câu nói đó rồi đi mất dạng.

Lâm Dương lặng lẽ nhìn theo hướng hai người bỏ đi, lau vết máu bên khóe môi, không nói gì.

Chờ đến khí ra ngoài rồi, Trinh Xúân Viễn và Tứ Tôn Trưởng lập tức đuổi theo Ngũ Tôn Trưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện