Chương 3362

Thế là Lâm Dương lợi dựng thuốc quý từ từ chữa thương cho mình ngay đưới mi mắt của đám đệ tử này.

Nhưng có điều, cuối cùng việc chữa thương vẫn gặp khó khăn.

“Thu Phương, trong số những dược liệu tôi cần để chữa thương thiếu mất một loại rồi, cô có biết nó ở đâu không?” Lâm Dương nhìn chỗ dược liệu trước mặt, trầm giọng hỏi. Thu Phương vội hỏi ngay: “Anh Lâm còn thiếu loại nào?” “Đông Thiên Anl” Lâm Dương đáp.

Sắc mặt Thu Phương xấu đi trông thấy, cô ta không nhịn được nói: “Đông Thiên An hả? Đây là dược liệu hiếm mà? ‘Trăm năm trước Thiên Cung chúng ta từng có một cây nhưng đã bị cung chủ đương nhiệm dùng rồi nên tôi chưa bao giờ nghe ai nói về nó!”

“Vậy cô có biết còn nơi nào có không?”

“Cái này… Thu Phương nghĩ ngợi một lát, sau đó đột nhiên lên tiếng: “Hình như ở Tử Huyền Thiên cóI”

“Tử Huyền Thiên?” Lâm Dương kinh ngạc.

Tôi cũng không chắc lắm… Anh Lâm, không phải Vệ Hoàn Công của Tử Huyền Thiên là đồ đệ của anh hả? Sao anh không hỏi anh ta?” Thu Phương hỏi.

Lâm Dương yên lặng gật đầu.

“Tôi biết rồi! Cơ mà… Thu Phương, tôi không có số điện thoại của Vệ Hoàng Công, như vậy đi, cô giúp tôi gửi một bức thư qua đó, nói yêu cầu của tôi cho Vệ Hoàng Công biết rồi bảo anh ta lấy cho tôi đi”

“Gửi thư à… vậy cũng được.”

“Bây giờ tôi sẽ viết thư ngay”

Sau đó Lâm Dương viết một bức thư rồi giao cho Thu Phương. Cầm lấy bức thư trên tay, Thu Phương nhanh chóng rời khỏi Trường Sinh Thiên Cung.

Thu Phương đi mấy ngày mà vẫn không có tin tức gì, Lâm Dương cũng không vội, ban đêm anh hay lẻn ra bậc thang Trường Sinh để xem Phương Vũ Yên thế nào rồi.

Anh cướp Từ Bi Thất, đạt được vô số loại thuốc quý, chữa trị cho Phương Vũ Yên là không thành vấn đề. Có điều chuyện mà anh quan tâm nhất bây giờ ngoài Phương Vũ Yên ra còn có Thần Tiên-Tập.

Có thể khiến cho người của Tử Huyền Thiên phải chạy tới khiêu chiến để giành lấy, chắc chắn Thần Tiên Tập không phải vật tâm thường. Lâm Dương đã học thuộc toàn bộ những gì có trong Thần Tiên Tập, giờ chỉ cân từ từ nghiên cứu là ổn.

Nhưng tiệc vui chóng tàn, giữa lúc Lâm Dương đang lặng lẽ nghiên cứu Thần Tiên Tập thì một tên đệ tử đi vào viện. “Xin chào sư huynh” Đệ tử kia kính cần nói.

“Anh là sư huynh Tiết đúng không? Tôi nhớ là anh nhập môn lâu hơn tôi mà, sao lại gọi tôi là sư huynh?” Lâm Dương nhìn người mới đến, phát hiện đây là người quen thì †ò mò hỏi.

Đệ tử họ Tiết kia mỉm cười đáp: “Sư huynh Lâm, kể từ trận quyết đấu với Tử Huyền Thiên, cậu đã là sư huynh cao quý trong mắt tất cả đệ tử rồi, đương nhiên phải gọi cậu một tiếng sư huynh”

“Thế thì tôi tổn thọ mất, không biết sư huynh tới đây vì chuyện gì?” Lâm Dương hỏi.

Thấy Lâm Dương còn gọi mình là sư huynh, đệ tử họ Tiết kia có hơi cảm động, nói thẳng: “Sư huynh, hôm nay sẽ tổ chức cuộc thi hùng biện y học mười năm một lần của Thiên Cung ta, Đại Tôn Trưởng đặc biệt bảo tôi tới mời cậu tham dự

“Cuộc thi hùng biện y học? Đại Tôn Trưởng?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện