Chương 3368

Lúc đó chăng qua tôi cảm thấy Lâm Dương có năng lực chống lại điện chủ Xuân Viên, thực lực không tâm thường, cử cậu ta đi lên đơn giản chỉ vì tôi kỳ vọng rất lớn vào cậu †a thôi!”

“Vậy vì sao Lâm Dương đã thăng Vệ Hoàng Công rồi mà ông còn khăng khăng muốn cậu ta tiếp tục đấu với một trong bốn Thánh Anh của Tử Huyền Thiên là Bạch Hổ Bạch Hạo Tâm?”

Nhị Tôn Trưởng hỏi ngược lại.

Tam Tôn Trưởng cứng họng không trả lời được.

Thấy vậy, Nhị Tôn Trưởng lại chắp tay và nói: “Tam Tôn Trưởng, xin hãy đồng ý trị liệu cho Lâm Dương!”

“Tôi đã nói người này không biết tôn sư trọng đạo.

Tôi cơ mà! Ông thuận theo cậu ta thì là giữ tai họa bên mình đấy!”

Đại Tôn Trưởng quát lên.

“Đại Tôn Trưởng, nếu tiến hành đào tạo lại người này thì chắc chắn cậu ta sẽ trở thành nhân tài đứng đầu cả Thiên Cung ta, thậm chí chúng ta còn có thể dùng cậu ta để làm lợi thế khi tham gia đại hội.

Nếu vứt bỏ, sẽ mất một cánh tay đắc lực đấy!”

“Xem ra Nhị Tôn Trưởng quyết tâm muốn cứu người này rồi đúng không!”

Nhị Tôn Trưởng khẽ quát: “Nếu không cứu, cứ thế mà vứt bỏ thì quá tiếc! Cực kì tiếc! Tôi không thích phải tiếc nuối nên tôi vẫn duy trì ý kiến của mình!”

Sắc mặt Đại Tôn Trưởng hơi thay đổi, ông ta khàn giọng nói: “Nhưng trong cậu ta đã ôm suy nghĩ ngõ nghịch rồi, phải kiêm chế thế nào?”

Nhị Tôn Trưởng đáp: “Đại Tôn Trưởng, sự ngõ nghịch mà ông đã nói chỉ đều do cậu ta bị ép, bất đắc dĩ mới phải vậy mà thôi! Tuy tôi không thạo việc nhìn người nhưng đôi mắt của người này trong suốt, không đục ngầu, không giống loại người sẽ phản bội, hãm hại tông môn, sư phụ!

Như vậy thì tôi sẽ nhận người này làm đồ đệ, tôi sẽ tự mình dẫn dắt cậu ta, thế nào?”

“Hừ, Nhị Tôn Trưởng đã nói như vậy thì được thôi, ông nhận cậu ta làm đồ đệ đi, bệnh của cậu ta cũng do ông chữa trị. €ó điều… Thiên Cung sẽ không cho cậu ta bất cứ một vị thuốc nào! Tôn trưởng muốn chữa trị cho cậu ta thì tự lấy thuốc của mình đi!” Đại Tôn Trưởng lạnh lẽo nói.

Nhị Tôn Trưởng nhíu mày.

Qua cuộc đối thoại này, Lâm Dương chợt hiểu ra mọi chuyện.

Thảo nào Nhị Tôn Trưởng vừa thấy anh đã hết bắt mạch đến châm cứu, thì ra ngay từ lúc ban đầu ông ta đã muốn cứu mình. Nhưng chuyện này còn xem phải xem Đại Tôn Trưởng thế nào.

Đại Tôn Trưởng không đồng ý cho dược liệu thì cho dù y thuật của Nhị Tôn Trưởng có xuất sắc đến đâu cũng vô dụng!

Lâm Dương thở hắt ra, đứng thẳng người chắp tay nói: “Đệ tử xin cảm ơn ý tốt của Nhị Tôn Trưởng! Nhưng dân gian có câu “Sống chết có số, phú quý tại trời”, nếu Lâm Dương không thể qua được kiếp nạn này thì cũng không trách được ai, Lâm Dương đã ý thức được điều này rồi, Nhị Tôn Trưởng không cần lo nghĩ đâu ạ”

Nhị Tôn Trưởng đột nhiên nghiêm nghị quát: “Cậu câm miệng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện