Chương 3370

Hiển nhiên Nhị Tôn Trưởng là một người nóng tính, làm gì có thời gian rảnh mà tranh cãi với Lâm Dương, ông ta trực tiếp phất tay nói: “Cởi quần áo của cậu ta Tai”

“Vâng, thưa sư phụ!”

Các đệ tử xung quanh xông lên, hai ba phát đã lột được áo ngoài của Lâm Dương.

Lâm Dương bất đắc đĩ, chỉ đành thỏa hiệp, để mặc cho. Nhị Tôn Trưởng châm cứu.

Mau mà trước khi đến đây anh đã đề phòng dùng thuốc. trước, cứ thế Nhị Tôn Trưởng cũng chẳng hoài nghỉ gì trong suốt quá trình châm cứu cho anh.

Qua một lúc, Nhị Tôn Trưởng mới đừng lại.

“Về nghỉ ngơi cho khỏe đi”

Nhị Tôn Trưởng nói bằng giọng trâm khàn.

“Đệ tử cảm ơn Nhị Tôn Trưởng”

“Không cần khách sáo, sau này con chính là đồ đệ của ta, hôm nay con đã chọc giận cả Đại Tôn Trưởng, ta nghĩ chắc cả ngũ cung thập điện của Thiên Cưng trừ ta ra thì không có ai giúp đỡ con đâu! Ta vì tiếc tài nên mới giữ con lại, hi vọng, con đừng để ta thất vọng. Ta sẽ cố gắng hết sức để giải hoạt độc trong người con, nhưng ta không mong lời của Đại Tôn Trưởng sẽ thành sự thật. Ta đã cứu con thì con nhất định phải trở thành trụ cột cho Thiên Cung!” Nhị Tôn Trưởng nghiêm túc nói.

Người Lâm Dương run lên, khàn giọng nói: “Nếu Thiên Cung không quay lưng với con thì sao con lại phản bội? Nhưng trong Thiên Cung có quá nhiều người làm chuyện có lỗi với con”

Nhị Tôn Trưởng yên lặng nhìn anh, không nói gì. Không biết ông ta đang suy nghĩ cái gì.

Thật lâu sau, ông ta chỉ phất tay. Lâm Dương chắp hai tay lại rồi xoay người đi.

Đợi Lâm Dương đã ra ngoài rồi, các đệ tử kia mới hối hả tụ †ập lại.

“Nhị Tôn Trưởng, sao người lại vì tên kia mà xích mích với Đại Tôn Trưởng chứ? Lỡ mà Đại Tôn Trưởng tức giận thì chúng ta cũng chẳng tốt đi đâu” Có người lo lắng thận trọng nói.

Nhị Tôn Trưởng đáp: “Trường Sinh Thiên Cung cũng không phải chỉ do mỗi Đại Tôn Trưởng quản lý. Ta làm như vậy là vì Thiên Cung, ông ta làm gì được ta? Cung chủ rất sáng suốt, thấy rõ ai đúng ai sai”

“Nhưng mà Nhị Tôn Trưởng à… Lâm Dương này năm giữ trong tay tận mười giọt Linh Lạc Huyết đấy! Đại Tôn Trưởng và mấy người kia không có được lit sẽ bắt Lâm Dương phải chết! Chưa nói đến chuyện có thể chữa trị được cho anh ta hay không, đệ tử lo lắng người không bảo vệ được tính mạng của anh ta” Đệ tử kia chân chờ một lúc rồi nói.

Ngũ Tôn Trưởng im lặng. Ông ta đi qua đi lại một lúc, đột nhiên lớn tiếng nói: “Lâm Dương là đồ đệ của tai”

Giọng nói của ông ta vang vọng ra cả bên ngoài Thượng Thanh Cung.

“Xin tôn trưởng bớt giận!” Đám đệ tử vội vàng cúi đầu xuống.

“Ta đã tuyên bố Lâm Dương là đồ đệ của ta ngay trước mặt mọi người rồi, tất cả mọi người đều đã nghe thấy! Còn về Linh Lạc Huyết, số giọt đó là do bọn Tam Tôn Trưởng trả lại cho Lâm Dương, mọi người cũng nghe thấy! Đã là đồ của cậu ta thì phải thuộc về cậu ta, không ai cướp đi được! Ai dám động vào đồ của cậu ta chính là làm kẻ địch của ta! Dù kẻ đó có là ai, ta cũng sẽ tìm kẻ đó tính sổ!” Nhị Tôn Trưởng lại gầm lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện