Chương 3379

“Vương Bân, tao nói cho mày biết, Vệ Hoàng Công tao hoàn toàn trong sạch, tao chưa bao giờ phản bội Tử Huyền Thiên, cũng không hê là gián điệp của bất cứ thế lực nào! Tao, chính là tao! Chúng mày lập tức tránh ra nhanh, nếu không đừng trách tao nặng tay!”

Vệ Hoàng Công lớn tiếng nói.

Nhưng những lời này của anh ta đã chọc giận tất cả đệ tử trong trường luyện võ.

“Hay cho một tên gián điệp! Mày còn đám xấc xược nrữa À2″

 “Mày muốn chết rôi đứng không “Đừng trách mày nặng †ay? Tao muốn xem xem cái “năng tay”

 của mày là như thế nào “Các sư huynh sư tỷ, cùng tiến lên, trói tên gián điệp th này đã rồi nói saul 2 “Đúng vậy, trói hẳn ta lại đãi “Trói lại!”

Đám đông bắt đầu kích động, tình hình đã vượt ngoài tâm kiểm soát.

Tất cả mọi người đều lao vê phía Vệ Hoàng Công như phát điên.

Vệ Hoàng Công cũng giận tím mặt, lập tức giơ tay lên đánh trả, không chút do dự.

Nhưng chưng quy anh ta chỉ có một mình, sao có thể đối phó với nhiều cao thủ của Tử Huyền Thiên?

Chưa kể anh ta còn đang bị thương, trạng thái giảm sút không còn được như trước, chỉ mới đánh mấy hiệp với bọn đệ tử mà đã bị đấm đá vô số lần, thậm chí còn có người dùng cả dao, rạch lên trên cánh tay anh ta.

Ngay lập tức, máu chảy như suối, nhuộm đỏ cả áo của Vệ Hoàng Công. Vệ Hoàng Công càng cử động khó khăn hơn. Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, có một giọng nói vang lên: “Dừng tay lại hết cho tôi!”

Những người trong trường luyện võ đồn mắt về nơi phát ra âm thanh, khi nhìn thấy người vừa lên tiếng là ai, không ít người đều thay đổi sắc mặt, vội vàng dừng tay lại.

Tên đệ tử làm ầm ï đầu tiên cũng dừng lại, nhìn thấy người tới là ai thì sắc mặt của hắn ta cũng rất “xuất sắc”.

Bởi vì người tới không phải ai khác, mà chính là ông lão đầy mùi rượu kia.

“Ông Túy!”

“Chào ông Túy!”

“Ông Túy.”

Các đệ tử rối rít tản ra và chắp tay chào ông lão, xem như khá kính trọng ông lão này.

Nhưng ông ta lại không quan tâm, bước nhanh vào đám đông rồi kéo Vệ Hoàng Công đang nằm trên đất, cả người đấm máu đứng dậy.

“Nhóc à, cháu không sao chứ?” Ông lão đầy mùi rượu trầm giọng hỏi.

“Yên tâm, vẫn… chưa chết được…” Vệ Hoàng Công gượng dậy một cách khó nhọc, giọng khàn khàn.

Lúc này người anh ta từ trên xuống dưới toàn là máu, trên tóc và mặt cũng vậy, trông rất đáng SỢ.

Ông lão kia quát: “Không sao thì mau đi về cho ông! Tự dưng tới võ trưởng luyện võ làm gì?”

Vệ Hoàng Công biết ông Túy đang bảo mình về, do dự một lúc nhưng cũng không nói gì, bước tập tênh chuẩn bị rời khỏi đây. Nhưng ngay lúc này bên ngoài trường luyện võ lại có một giọng nói vang lên: “Ông Túy, sợ là sư đệ Hoàng Công không về được đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện