Chương 3394

“Đơn giản thôi!” Tổng chấp sự Thông lạnh lùng cười, liếc mắt nhìn Chu Bích Như rồi nói: “Các chủ La, có lẽ đệ tử bình thường không phải đối thủ của người này đâu. Như vậy đi, ông đi lên làm mấy hiệp với cậu ta, để cậu ta được mở rộng ầm mắt về võ công của Tử Huyền Thiên chúng †a, cho cậu †a khỏi cưồng vọng, coi thường chúng ta nữa!”

“Ø? Tôi?” Cả người các chủ La run lên, không nhịn được mà bắt đầu thấy ngần ngại. .

Tổng chấp sự Thông quay đầu nhìn ông ta, khó hiểu mà hỏi: “Sao vậy? Có gì không tiện à?”

“À thì.”

“Tổng chấp sự Thông, ngài đừng làm khó các chủ Lat Lúc mới đến đây hắn ta đã đấu một trận với Lâm Dương rồi, bị Lâm Dương đấm ngất Có lẽ ông ấy cũng không phải đối thủ của Lâm Dương đâu!” Lúc này có một người tập tênh đi tới nói.

Đám đông lập tức nhìn sang.

“Ông Túy?”

“Chào mọi người.” Ông Túy thở hổn hến, chắp tay làm lễ. Chấn Hám Sơn vội hỏi: “Ông Túy, sao ông lại ở đây? Hơn nữa… sao lại ra nông nỗi này vậy?”

“Ôi, chuyện nhỏ tạm gác sang một bên, giải quyết vấn đề trước mắt đã! Tổng chấp sự Thông à, sư phụ của Hoàng Công… cũng không đơn giản đâu! Không thể coi thường!” Ông Túy nói.

“Ông Túy nói vậy là có ý gì?”

“Tôi nghĩ chuyện này mà dùng vũ lực để giải quyết thì không ổn cho lắm, sao chúng ta không ngồi xuống nói chuyện, hóa giải hiểu lầm, giải quyết trong hòa bình nhỉ?” Ông Túy cười đáp.

“Giải quyết trong hòa bình? Sao có thể?” Tổng chấp sự Thông lập tức hừ lạnh: “Người này làm bị thương nhiều đệ tử của Tử Huyền Thiên ta như vậy, sao có thể giải quyết trong hòa bình được?

Ông Túy, nếu ông sợ thì cứ đứng một bên đi, tôi sẽ tự xử lý!”

Sắc mặt ông lão thay đổi: “Tổng chấp sự Thông..

“Ông đừng nhiều lời!” Tống chấp sự Thông lập tức giơ tay lên ngăn ông Túy lại: “Ôñg Hám Sơn, ông có đồng ý ra tay đích thân giáo huấn thắng nhóc không biết trời cao đất dày này không?”

“Tôi hả?” Chấn Hám Sơn ngẩn ra.

“Có tiện không?”

“À… thật ra cũng không có gì.”

Tổng chấp sự Thông nói mà mặt không hề có biểu cảm nào: “Thế thì ông lên đi!”

Chấn Hám Sơn do dự một.chút nhưng cuối cùng vẫn đi lên. Thấy là Chấn Hám Sơn tiến lên, Lâm Dương sảng khoái bật cười: “Các người khinh thường tôi, mở miệng ngậm miệng †oàn thằng nhóc thằng nhóc, thế mà bây giờ lại không dám cử đệ tử mà lại bảo Chấn Hám Sơn ra mặt! Đây không phải đã đặt tôi lên cùng, một cấp bậc với các người rồi sao?” “Đừng có nói nhiêều! Quá cuồng vọng! Lát nữa ông Hám Sơn bắt giữ cậu lại, tôi muôn xem xem cậu có nói nhiều được như bây giò không!”

‘Tổng chấp sự Thông lạnh lùng nói, sau đó vưng tay về phía Chấn Hám Sơn: “Ông Hám Sơn! Ông đừng do dự nữa, hãy ra tay bắt cái tên không biết trời cao đất dày này đi!” “Được!”

Chấn Hám Sơn hít một hơi, tiếp đó năm chặt hai năm đấm lại, đôi mắt nhìn chăm chăm vào Lâm Dương: “Cậu bạn Lâm Dương này, đừng trách tôi ÿ lớn hiếp nhỏ nhét Nơi này là Tử Huyền Thiên, tôi không thế nhắm mắt làm ngơ được” “Ông Hám Sơn à, tôi đã muốn đánh vài chiêu với ông từ lâu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện