Chương 3402

Lâm Dương gắn giọng nói: “Mỗi ngày cô này phải phụ trách đọn vệ sinh tại chỗ ở của Hoàng Công, ví dụ như quét sân, quét nhà câu! Nếu cô ta không làm thì chuyện giải quyết hòa bình khỏi bàn nữa!”

“Anh khinh người quá đáng!”

Chu Bích Như nổi điên tại chỗ, gào lên một tiếng, định nhào. lên nhưng bị níu chặt lại.

“Sư tỷ, chị đừng kích động!”

“Sư tỷ không phải đối thủ của hắn ta đâu!”

Các đệ tử vội vàng khuyên Chu Bích Như.

Chấn Hám Sơn thấy vậy lập tức lên tiếng: “Không thành vấn đề! Lâm Dương, chúng tôi đồng ýP “Ông Hám Sơn!”

Chu Bích Như quay phắt đầu lại, nhìn Chấn Hám Sơn với vẻ khó tin.

Nhưng Chấn Hám Sơn lại không nhìn Chu Bích Như.

Ông ta biết giờ có giải thích thế nào với Chu Bích Như cũng không có tác dụng gì, phải ổn định tình hình trước rồi nói sau.

“Chết tiệt!”

Chu Bích Như gần như muốn phát điên lên, định nổi đóa thì Trần Hồng Nguyên ở bên cạnh vội vàng kéo cô ta lại.

“Sư tỷ đừng tức giận, giờ chị có nói gì cũng vô dụng thôi! Dù sao địa vị của ông Hám Sơn cũng cao hơn chị, chị tạm thời nhịn xuống, chờ rời khỏi nơi này rồi đi tìm chưởng môn, xin ông ấy đòi lại công bằng cho chúng ta “Nhưng chưởng môn đã bế quan rồi! Chờ ông ấy bế quan tu luyện xong thì không biết phải chờ đến tháng ñàö hăm nào, lúc đớ nói gì cïng đã muộn rồi!” Chu Bích Như tức giận đáp.

Trần Hồng Nguyên vội vàng la lên: “Đại sư tỷ, chị quên rồi hả? Chị có thể nhờ đại sư huynh mời chưởng quan xuất quan mài”

“Đại sư huynh? Ý cậu là… Thanh Long?” Cả người Chu Bích Như run lên, dường như cô ta cũng mới sực nhớ ra.

“Đúng vậy ạ! Chuyện này ông Hám Sơn không can thiệp được, tổng chấp sự Thông không được, các chủ La thì càng không cần phải nói, toàn bộ Tử Huyền Thiên chỉ có đại sư huynh Thanh Long là có quyền lực đó thôi! Sư tỷ hoàn toàn có thế mách cho anh ấy biết chuyện này mài!” Trân Hồng Nguyên cười đáp.

Nghe vậy, Chu Bích Như suy nghĩ trong chốc lát rồi cản răng gật đầu: “Được, lát nữa tôi sẽ đi gặp anh-ấy ngay! Đến lúc đó cái người tên Lâm Dương này biết mùi, Chấn Hám Sơn cũng đừng mong trốn thoát!”

Chu Bích Như đã ổn định cảm xúc rồi, Chấn Hám Sơn cũng không quan tâm nữa, hỏi Lâm Dương: “Lâm Dương này, như vậy đã ổn chưa?”

“Đương nhiên là chưa rồi, tôi còn cần một loại dược thảo để chữa thương cho đệ tử của tôi nữa, mấy người cần phải cung cấp cho tôi loại dược thảo đó thì việc này mới xem như xóa bỏ” Lâm Dương lạnh nhạt đáp.

“Thảo dược nào vậy?”

“Cỏ Tam Thánh!”

“Cỏ Tam Thánh ư?” Chấn Hám Sơn giật mình, hơi lo lắng một lát, bỗng dưng ông ta nhận ra điêu gì đó, bật cười: “Cỏ Tam Thánh không phải loại thuốc chữa thương quý giá gì, với y thuật của cậu mà chữa trị cho Hoàng Công nhất định không phải là việc khó. Tôi đoán loại thuốc này hẳn là cậu muốn dùng cho mình đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện