CHương 3406

Người đàn ông ấy có một bộ râu dài trông rất oai phong, đội mũ quan, ánh mắt tràn đây vẻ uy nghiêm mà dò xét những người phía dưới. Đây chính là chưởng môn của Tử Huyền Thiên, Cao Minh Lăng!

Ông ta đã lên cầm quyền người đứng đầu Tử Huyền Thiên được ba mươi năm, dưới sự dẫn đắt của ông ta, thực lực của Tử Huyền Thiên có thể nói là tăng tiến qua từng năm, bây giờ đã trở thành một lực lượng siêu phàm, không ai đám khinh thường.

“Thưa chưởng môn, Chu Tước đang ở đây, vết thương trên người cô ấy người cũng nhìn thấy mài!

Đệ tử cho rằng chúng ta không thể nhân nhượng cho tên Lâm Dương kia, nếu không thì Tử Huyền Thiên chúng ta sẽ bị khinh nhờn! Nếu để bên ngoài biết được có người tới Tử Huyền Thiên làm những đệ tử của ta bị thương mà rồi lại được Tử Huyền Thiên chiêu đãi tử tế, đàng hoàng, an toàn mà đi thì chăng phải người ta sã nhạo báng chúng ta sao? Lúc đó đệ tử Tử Huyền Thiên ta sao có thể ngẩng cao đầu khi đi ra ngoài được, vì vậy đệ tử kiến nghị chưởng môn. hãy ra chỉ thị, chấp thuận cho đệ tử lập tức tiêu điệt Lâm Dương!”

Người thanh niên kia, cũng chính là đại sư Thanh Long, nói một cách đây hùng hồn, chính nghĩa. Lời vừa đứt thì Chu Bích Như cũng dập đầu: “Đệ tử vô dụng, xin chưởng môn hãy lấy lại công bảng giúp cho đệ tử!”

Những người khác nghe vậy thì đồng loạt nhìn về phía chưởng môn, chờ đợi câu trả lời của ông ta.

Nhưng không đợi chưởng môn lên tiếng thì Chấn Hám Sơn đột nhiên đứng dậy la lớn: “Không được!

Không được đâu!”

“Ô? Hám Sơn, ông có vấn đề gì sao?”

Cao Minh Lăng lạnh nhạt hỏi. “Thưa chưởng môn, Lâm Dương này không hề đơn giản chút nào đâu…

Nếu cưỡng ép tiêu diệt thì tổn thất sẽ không nhỏ!”

Chấn Hám Sơn chắp tay mà nói. “Tổn thất?”

Chấn Hám Sơn tận tình khuyên nhủ: “Đúng vậy, chưởng môn, có chỗ ông không biết, Lâm Dương này có thể chất Võ Thần, muốn giết cậu ta tuyệt đối không phải đễ đàng đâu, nếu ép buộc để cuộc chiến xảy ra thì bên phía chúng ta sẽ phải trả một cái giá rất đau đớn, như vậy thì mất nhiều hơn được!”

“Thể chất Võ Thần à?” Chưởng môn Lăng chợt nhíu mày: “Tên Lâm Dương đó bao nhiêu tuổi rồi?”

“Nhìn thì chỉ hơn hai mươi tuổi thôi, có lẽ còn nhỏ hơn Thanh Diệp một chút nữa”

“Cái gì cơ? Nhỏ hơn cả Thanh Diệp ư?”

Các cường giả Tử Huyền Thiên đang đứng xung quanh đều bật thốt, đương nhiên họ rất khó mà chấp nhận được điều này là sự thật.

“Thanh Diệp cũng chỉ mới hai mươi chín tuổi thôi, nói như vậy nghĩa là người này khoảng hai lăm, hai sáu à? Một thăng nhóc hai lăm, hai sáu tuổi mà tu luyện ra được thể chất Võ Thần? Đùa gì thế?” Một ông lão tóc hoa râm hừ lạnh: “Ông Hám Sơn à, có khi nào ông nhìn nhầm không!” “Đúng đấy! Hai lăm, hai sáu tu luyện được thể chất Võ Thần à, dù có được cơ duyên cực lớn đi chăng nữa cũng không làm nổi đâu! Ông Hám Sơn, nhất định là tên kia lừa ông rồi, ông tưởng đó là thể chất Võ Thần nhưng thực tế đó chỉ là một thủ đoạn nhỏ của cậu ta thôi!” Lại có người lên tiếng. Không ai chịu tin tưởng.

Nhưng Chấn Hám Sơnllắc đầu: “Tôi đã tự mình đấu với Lâm Dương, cậu ta có thể chất Võ Thần hay không, tôi tự biết rõ, mọi người không cần nghỉ ngờ”

“Cho dù cậu ta có thể chất Võ Thần thì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện