Chương 3408

Lâm Dương gật đầu thừa nhận. “W sao cậu lại gây chuyện ở đâu?”

“Gây chuyện? Sao lại nói là vậy?”

Cao Minh Lăng lạnh nhạt nói: “Giờ Chu Bích Như đang quỳ đấy, đáng vẻ thương tích đầy người đấy, sao cậu có thể làm lơ?”

Lâm Dương hờ hững hỏi lại: “Vậy đồ đệ của tôi còn đang nằm trên giường, vì sao mọi người thấy mà coi như không thấy?”

“Đồ đệ của cậu?”

Cao Minh Lăng nhíu mày. “Chính là Vệ Hoàng Công”

Chấn Hám Sơn vội vàng nói ngọn ngành mọi chuyện ra. Cao Minh Lăng nghe xong thì trong mắt lướt qua một tia sáng kì lạ.

Người tông môn mình mà lại đi bái người khác làm sư phụ, chuyện này thật sự quá mất mặt. Bây giờ người ta nói vặn lại mình bạc đãi đệ tử nên tìm tới cửa, chuyện này dù xử lý thế nào thì Tử Huyền Thiên cũng không còn mặt mũi nào nữa.

“Ông chỉ thấy bọn Chu Bích Như bị thương nhưng lại không thấy được Vệ Hoàng Công suýt bị họ hại chết! Ông làm chưởng môn chẳng phải là thất trách rồi sao?” Lâm Dương nói huych toẹt ra, hoàn toàn không nể nang ai.

Anh vừa dứt lời thì tất cả những người đang có mặt ở đây đều thay đổi sắc mặt.

“Láo xược! Cậu có ý gì đấy?”

“Cậu đang chỉ trích chưởng môn chúng tôi à?”

“Đúng là to gan!”

Một loạt tiếng quát vang lên, giờ đây ai nấy đều không bình tĩnh đứng xem được nữa.

Ngay cả Chấn Hám Sơn cũng cảm thấy khó mà tin nổi, vội vàng la lên: “Lâm Dương à, cậu… cậu phải cẩn thận lời nói chứ!”

Nhưng Lâm Dương lại không để ý tới.

Cao Minh Lăng khẽ gật đầu, trên mặt không có vẻ gì là giận dữ nhưng dường như ông ta cũng không muốn nói về chuyện này nữa.

“Chuyện Vệ Hoàng Công quả thật tôi không biết, nhưng bất kể thế nào đây cũng là chuyện của Tử Huyền Thiên ta, chưa tới lượt cậu nhúng tay! Lâm Dương à, tuy cậu có thực lực siêu phàm, cũng có thể được xem là yêu nghiệt nhưng lại quá cuồng vọng. Mà chuyện Thần Tiên Tập hai bên Trường Sinh Thiên Cung và Tử Huyền Thiên còn chưa được quyết định, hai bên cũng không phải quan hệ bạn bè gì cả, bây giờ cậu vô lễ như vậy thì tôi cũng không muốn khách sáo với cậu nữa Nói xong, ông ta vẫy tay: “Người đâu!”

Lâm Dương hơi nhăn trán, quả đấm nắm chặt hai bên hông, chuẩn bị hành động bất cứ lúc nào.

Các cao thủ Tử Huyền Thiên đang đứng xung quanh cũng đang ấp ủ năng lượng chuẩn bị bạo phát, chỉ cần Cao Minh Lăng ra lệnh một tiếng là họ sẽ lập tức xông lên chế phục Lâm Dương.

Nhưng ngay lúc đó, Chấn Hám Sơn đột nhiên chạy ra giữa điện đường.

“Chưởng môn! Không được đâu!”

“Hả?” Cao Minh Lăng cau mày nghiêng đầu nhìn ông ta: “Hám Sơn, ông còn muốn nói gì nữa?”

Chấn Hám Sơn vội vàng chạy đến bên cạnh Cao Minh Lăng, thấp giọng nói: “Chưởng môn, chúng ta không được bắt cậu ta! Người này là một sự trợ giúp vô cùng lớn đối với Tử Huyền Thiên chúng ta đấy!”

“Nói rõ hơn xem nào?” Cao Minh Lăng khó hiểu hỏi.

Chấn Hám Sơn thì thâm: “Chưởng môn, ông thấy thực lực của người này thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện