Chương 3410

“Chèn ép Tam Tôn Trưởng để lấy được riềm tin của mọi người, khiến Tam Tôn Trưởng mất đi uy tín đối với các đệ tử…

Đó là điêu đại ky mài”

“Tôi nghĩ Lâm Dương cũng bất đắc đĩ thôi. Trong tình huống đó, Tam Tôn Trưởng đã tỏ ý muốn Lâm Dương phải chết, nếu Lâm Dương không giành sự ủng hộ của các đệ tử về phần mình thì e là ngày hôm sau sẽ chết bất đắc kỳ tử tại Trường Sinh Thiên Cung rồi!”

Chấn Hám Sơn vội vàng nói tiếp: “Tam Tôn Trưởng có địa vị rất cao trong Thiên Cung, đương nhiên toàn bộ những người trong ngũ cung thập điện đều đứng về phía Tam Tôn Trưởng, cứ như vậy, Lâm Dương chính là đối tượng để đả kích, chắc chắn cậu ta sẽ cùng đường. Nếu lúc này chúng †a tung cành ô liu với cậu ta, đồng ý che chở cho cậu ta, không để cậu ta bị Thiên Cung hãm hại thì nhất định cậu ta sẽ vô cùng cảm kích Tử Huyền Thiên, đồng thời gia nhập Tử Huyền Thiên ta. Thế thì Tử Huyền Thiên đã sở hữu được thiên tài yêu nghiệt nhất trần đời rồi!”

Nghe những lời nói này, tim Cao Minh Lăng đập thình thịch không ngừng, hơi thở cũng gấp gáp hơn một chút.

Nhưng ông ta vẫn còn hơi do dự, thấp giọng nói: “Vậy-ý ông là không thi hành bất cứ hình phạt nào đối với Lâm Dương sao? Nếu như thế thì tôi biết ăn nói thế nào với các đệ tử?” “Hình như chưởng môn có hơi nhầm lẫn gì rồi. Nguyên nhân thực sự của chuyện này là gì?

Không phải là do Vệ Hoàng Công bị bắt nạt nên mới làm Lâm Dương tới đây đánh sao? Vệ Hoàng Công đã là ngọn nguồn thì chúng ta hoàn toàn có thể xuống tay từ Vệ Hoàng Công mà”

Cao Minh Lăng nghe thế thì lập tức hiểu ra, bèn nói: “Hay! Hay lắm! Ông đi xuống đi”

“Vâng, thưa chưởng môn” Chấn Hám Sơn thở phào nhẹ nhõm, lập tức đi xuống.

Những người bên dưới đều dán mắt vào hai người, không biết Chấn Hám Sơn và Cao Minh Lăng châu đầu ghé tai nói nhỏ gì với nhau.

Thấy đã một lúc rồi mà chưởng môn chưa ra chỉ thị, đại sư huynh Thanh Long lo lắng sẽ có biến nên lập tức tiến lên nói: “Chưởng môn, hay mau chóng bắt Lâm Dương lại đi ạ! Người này xảo quyệt lãm, nếu để lâu thêm nữa sẽ có chuyện gì mất!”

Tuy nhiên, Cao Minh Lăng lại lắc đầu, bình tĩnh nói: “Thanh Diệp, cậu cũng hơi chuyện bé xé ra to rồi. Chuyện này không phải như cậu nghĩ đâu, vừa rồi tôi đã xác nhận lại mọi chuyện với Hám Sơn, việc này… có chỗ kỳ lại”

“Kỳ lạ?” đại sư huynh Thanh Long hơi nín thở.

Cao Minh Lăng nghiêng đầu nói: “Vừa rồi Lâm Dương đã yêu cầu vật gì để chữa thương cho Hoàng Công vậy?” Chấn Hám Sơn vội chắp tay trả lời: “Thưa chưởng môn, là cỏ Tam Thánh!”

“Tôi chấp thuận! Lập tức đi lấy cỏ Tam Thánh giao cho.Lâm Dương đi” Cao Minh Lăng nói.

“Vâng!” Chấn Hám Sơn hô lên.

“Gì cơ?

Tất cả những người đang đứng trong này đều khiếp sợ đến mức hai mắt trợn tròn.

“Chưởng môn à!” Chu Bích Như hốt hoảng hét lên.

“Không nói nữa, Bích Như, chuyện này tôi còn phải điều tra cho kỹ, không thể chỉ dựa vào lời nói của mình cô mà oan uống người tốt được” Cao Minh Lăng lạnh nhạt nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện