Chương 3416

Thu Phương vội vàng ra khỏi phòng và đóng cửa lại, nới với sư huynh Lý Như cách đó không xa.

Gô ta sợ không giải thích được khi anh ta nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ trong phòng. “Không biết đi đâu?”

Sư huynh Lý Như cau mày, vẻ mặt khó coi: “Vậy là sao? Lâm Dương lại chơi trò biến mất? Lá gan của cậu †a cũng không nhỏ đấy! Muốn trốn sư phụ sao? Sư phụ muốn tìm cũng không tìm được nó, gì đây, người này không để sư phụ vào mắt à2”

Nói đến đây, sư huynh Lý Như đã rất tức giận.

“Không, không, không, sư huynh Lý Như, anh Lâm.

tuyệt đối không có ý này! Anh đừng có hiểu lầm…anh ấy chỉ….chỉ là…”

Thu Phương lắp bắp, nhưng không thể nghĩ ra lý do chính đáng. “Bót nói nhảm! Nếu Lâm Dương kiêu ngạo như vậy, tôi sẽ đi bẩm báo sự thật với sư phụ!”

Sư huynh Lý Như tức giận nói rôi quay đầu bỏ đi.

“Sư huynh Lý Như, đợi đã! Sư huynh Lý Như!”

Thu Phương vội hét lên, nhưng sư huynh Lý Như hoàn toàn phớt lờ cô ta. Nhìn bóng lưng của sư huynh Lý Như đẩy cửa xông ra ngoài và đi mất, Thu Phương lo lắng nhảy đựng lên. Cô ta lại vội vàng chạy vào phòng.

Nhưng nhìn trái nhìn phải, thậm chí chưi xuống gầm giường xem, cô ta vẫn không tìm thấy Lâm Dương đâu cả dù chỉ là một chút dấu vết. “Anh Lâm, rốt cuộc anh trốn ở đâu vậy?” Thu Phương có chút tuyệt vọng. Cùng lúc đó, sư huynh Lý Như tức giận chạy vê Thượng Thanh Cung Nhưng hôm nay Thượng Thanh Cung khác với thường ngày. Khi sư huynh Lý Như vội vàng trở lại Thượng Thanh Cung, toàn bộ đệ tử Thượng Thanh Cung đã tập trung ở đại sảnh.

Mà Nhị Tôn Trưởng thì đang ngồi ngay phía trên chính giữa Thượng Thanh Cung với vẻ mặt nghiêm túc, mắt nhảm nghiền như thể đang chờ đợi một điều gì đó. Đệ tử Thượng Thanh Cung thì tụm năm tụm bảy chụm đầu ghé tai đang bàn tán cái gì.

Sư huynh Lý Như chạy vào.

Xin chào sư phụ!”

“Ừ, người đâu?” Nhị Tôn Trưởng mở mắt ra, thản nhiên hỏi. “Thưa sư phụ, con không tìm được.”

“Cái gì? Không tìm được?” Nhị Tôn Trưởng hơi sững sờ. Các đệ tử xung quanh cũng vô cùng ngạc nhiên.

“Lý Như, ý của anh là gì? Một người sống sờ sờ sao lại không tìm được?” Một đệ tử hỏi.

Nghe vậy, Lý Như lắc đầu: “Tôi đã đến phòng của Lâm Dương mấy lần rồi, đều không thấy cậu ta đâu. Thu Phương cũng không biết nó đi đâu. Sư phụ! Theo con thấy, nhất định là Lâm Dương đang trốn chúng ta”

“Cái gì?”

“Láo toét! Ngay cả sư phụ-mời mà hắn ta cũng không tới” “Thật là tự cao tự đại!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện