Chương 3435

Nhị Tôn Trưởng, tôi nói thật, Giang Mạn bây giờ chăng ai đối phó nổi đâu, dù có là tôi đi chăng nữa cũng phải vất vả lắm.

Những đệ tử này của ông ấy mà, tới bao nhiêu cũng như đưa mạng mà thôi! Vẫn nên ngoan ngoấn buông tha đi, kết quả đã được định trước rôi!” Giang, Thục Hồng mỉm cười nói.

Sự tự tin mạnh mẽ trong lời nói của bà ta khiến cho mọi người cảm thấy nghẹt thở.

Nhị Tôn Trưởng ngơ ngác nhìn Giang Thục Hồng, không nói lên lời.

Mọi chuyện đến mức độ này, đến ông ta cũng không biết nên kết thúc như thế nào.

€ó lẽ, thật sự nên từ bỏ thôi! Chỉ tiếc trước đó ông ta không ngăn cản Lâm Dương! Làm anh không dưng, mnất mạng rồi.

Nhị Tôn Trưởng không cam tâm, sắc mặt sâm xuống. Nhưng đúng lúc này, Lâm Dương lại đột nhiên mở miệng: “Thủ pháp thi châm vựng về như vậy, sao lại nghĩ là có thể giết chết tôi cơ chứ?” Lời ấy vừa nói ra, ánh mắt của mọi người nhanh chóng tập trung lên người Lâm Dương.

“Đến lúc này rồi mà anh còn mạnh miệng?”

Giang Mạn thở hổn hển, hừ một tiếng nói.

“Tôi đâu có mạnh miệng” Lâm Dương bình tĩnh nói, sau đó cởi áo khoác ra.

Một giây sau, tất cả mọi người đều choáng váng.

Bởi bọn họ thấy những cây kim châm đen kịt kia đều cắm hết lên mặt ngoài của áo, không có lấy một cái thật sự.đâm được vào trong da thịt Lâm Dương. Kim chầm cứu còn kHông đâm vào đến người, làm sao độc đi vào được?

“Tại sao lại như vậy? Không thể! Không thể nào!” Giang Mạn hoảng sợ đến mức con ngươi trừng lớn, liên tục lui về phía sau.

“Người này đã luyện khí công gì đáng gờm đến mức có thể chặn kim châm cứu lại sao?”

Giang Thục Hồng cũng không nhịn nổi mà thất thanh.

“Tốt quá rồi!”

Các đệ tử của Thượng Thanh Cung phía bên này đều khua †ay múa chân, hoan hô nhảy nhót.

Nhị Tôn Trưởng cũng cảm thấy kinh ngạc, nhưng ông ta nhanh chóng nhận ra điều gì đó, trên mặt lộ ra nụ cưỡi Tủn tỉm; gật gù liên tục.

“Với chút thủ đoạn ấy của cô, muốn giết tôi thì không dễ dàng như vậy đâu” Lâm Dương vứt cái áo găm đầy kim châm cứu Xuống mặt đất, từ tốn nói.

“Đồ khốn! Vẫn chưa kết thúc đâu!” Giang Mạn nghiến răng nghiến lợi, lại phất bút sắt lên, muốn tấn công thêm lần nữa.

Thế nhưng đúng lúc này, một tiếng “Phụt!”

vang lên, Giang Mạn chuẩn bị ra tay đột nhiên phun ra một ngụm máu lớn, thân thể lảo đảo, cứ thế ngã nhào trên mặt đất.

“Ø?” Người của Giang Hương Thư Các hoảng sợ đến mức mặt tái mét, vội vã chạy tới nâng Giang Mạn dậy.

“Sư tỷ Giang Mạn, chị thế nào rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện