Chương 3471

“Cung chủ thứ mười ba của Thiên Cung… Lâm Dương đọc thông tin được ghi trên từng tấm bia mộ, cơi như cũng có chút hiểu biết về cuộc đời của các cung chủ Trường Sinh Thiên Cung.

Trước đó, mỗi một vị cưng chủ của Thiên Cung đang năm ở đây đều là những võ y tuyệt đỉnh có một không hai, y thuật của bọn họ đã đạt đến mức độ tài năng như thần.

Dù cho bây giờ Lâm Dương có ra sức thúc ngựa đuổi theo e là cũng đuổi không kịp.

“Chỉ tiếc đến cuối cùng võ y có giỏi đến thể nào, chung quy cũng không phải tiên thần, y thuật có mạnh hơn nữa cũng vẫn là người trân mắt thịt.

Đáng tiếc, đáng tiếc quá… Lâm Dương thở đài, nhưng sự nhiệt huyết trong mắt anh càng đâng cao.

Anh hi vọng trên con đường y thuật anh có thể khiến mình tiến xa hơn bọn họ. Đương nhiên, kỳ vọng vẫn là kỳ vọng, bây giờ chuyện quan trọng nhất anh cần làm làm phải làm sao để có thể bình yên vượt qua kiếp nạn lần này.

Lâm Dương nhìn quanh tìm tòi, tầm mắt anh rơi vào một chiếc bia mộ khổng lồ. Bia mộ này vô cùng cũ nát, mặt trên còn có vết nứt. Trên mộ khắc ba chữ lớn: Trần Hướng Thiên.

Cung chủ Thiên Cung đời đầu tiên.

Con ngươi trong mắt Lâm Dương nhanh chóng nhìn chằm chằm vào từng từ từng chứ trên bia mộ này, hô hấp của anh như ngừng lại.

Triều đại mà Trần Hướng Thiên sống cách hiện tại chín trăm năm, có người nói ông ta sống đến năm trăm tuổi, sau đó mới vì người yêu mà chết. Y thuật của ông ta đã đạt đến đỉnh cao, đạt đến cực hạn của loài người. Võ y của ông ta lại càng rung chuyển trời đất, trên thế gian không có một ai có thể sánh bằng.

Nếu Trần Hướng Thiên không gặp trắc trở trong đường tình duyên, thật không biết ông ta còn có thể phát triển bản thân đến mức độ nào.

“Quả là đáng tiếc”

Lâm Dương thầm cảm khái, ánh mắt anh không ngừng đảo. qua đảo lại giữa các con chứ trên bia mộ.

Trên mộ bia này có viết một đoạn khiến anh cảm thấy khá là hứng thú.

“Mỗi khi có cảm giác đại nạn sắp tới, Trần Hướng Thiên sẽ lợi dụng bí dược giúp kéo dài tính mạng tăng cao thọ. Trải qua nhiều lần như vậy, tuổi thọ cũng đã đột phá mức cực hạn của con người. Địa phủ giam cầm không nổi, chuyện sống chết cũng không còn là thứ quá khó khăn, không nằm trong vạn vật vạn linh, mà một thân một mình lai vãng trong trời đất”

“Bí dược giúp tăng tuổi thọ à?”

“Rốt cục phải là loại bí dược như thế nào mới có thể giúp †ăng tuổi thọ nhiều lần, khiến con người ta không ngừng kéo dài tuổi thọ?”

Lâm Dương nỉ non tự hỏi.

Anh cũng biết chút ít về thuốc có khả năng tăng tuổi thọ, thế nhưng những thứ thuốc này cũng chỉ có thể tăng được một chút tuổi thọ, hơn nữa cũng chỉ có thể dùng một lần. Số tuổi thọ có thể tăng lên được không nhiều, sao có thể được như Trần Hướng Thiên, kéo dài tuổi thọ của bản thân lên đến con số năm trăm…

“Nếu như thật sự có thể được Trần Hướng Thiên truyền thừa, chỉ sợ những người biết y thuật trên thế gian này, không có một ai có thể so vai với mình”

Chỉ tiếc rằng, những thứ kia đều là ảo giác.

Lâm Dương lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện