Chương 3483

Đại Tôn Trưởng sắp hộc máu ra rồi.

Đã nhiều năm như vậy, vô số người vì muốn có được Trường Sinh đan mà lục soát toàn bộ trên dưới Thiên Cung, có rất nhiều cung chủ trước đã phát động toàn bộ nhân lực đi tìm vị trí của Trường Sinh đan.

Nhưng cho dù Thiên Cung có bị đảo lộn bao nhiêu lần thì cũng không ai dám đụng vào quan tài của Trân Hướng Thiên, bởi vì đó là quan tài của vị cung chủ đầu tiên của Thiên Cung. Người nào dám đụng vào thì chính là không tôn trọng với người trưởng bối.

Xem ra bây giờ, điều đó thật đáng chê cười.

Đánh nát lề lối cũ!

Trần Hướng Thiên đã nói cho hậu bối biết Trường Sinh đan nằm ở đâu, nhưng lại không ai có gan làm như vậy cả. Mãi cho đến khi Lâm Dương tìm bậy tìm bạ lấy được Trường Sinh đan.

“Trường Sinh Thiên Cung có biết bao nhiêu anh tài tuấn kiệt như vậy mà không đạt được viên thuốc thần có một không hai này, vậy mà lại để cho một tên phản bội lấy được… Đây có phải là số mệnh của Thiên Cung không? Có phải là số mệnh của mình không?”

Đại Tôn Trưởng cắn chặt hàm răng, khuôn mặt vặn vẹo, trong lòng ông ta đã hỗn loạn đến nỗi không thể diễn tả được bằng lời.

Lâm Dương thản nhiên nhìn ông ta rồi nói: “Xem ra tôi cũng khá may mắn, Đại Tôn Trưởng, ba mươi giọt Lạc Linh Huyết này ông có lấy không?”

Bàn tay của Đại Tôn Trưởng nắm chặt lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Dương.

Vèol”

Đúng lúc này, Đại Tôn Trưởng lại hành động.

Nhưng… Ông ta không hề lao đến chỗ Lâm Dương mà là xoay người đi ra phía hành lang, rời khỏi mộ thất. Rõ ràng là Đại Tôn Trưởng muốn chạy trốn.

“Rời khỏi đây rồi tao sẽ báo cáo lại với cung chủ, huy động toàn bộ lực lượng của Thiên Cung để bao vây tiêu diệt mày! Đến lúc đó cho dù mày có Trường Sinh đan cũng không thể bảo vệ được tính mạng đâu”

Đại Tôn Trưởng suy nghĩ ác độc, liều mạng chạy ra bên ngoài.

Nhưng đúng lúc này có một bàn tay kéo vai của ông ta lại. “Cái gì? Hơi thở của Đại Tôn Trưởng dồn dập, run lên.

“Đại Tôn Trưởng, ông muốn đi đâu vậy? Ông quên không muốn lấy Lạc Linh Huyết à?”

Giọng nói vừa mới truyền ra, bàn tay kia bắt đầu dùng sức kéo Đại Tôn Trưởng về phía sau.

“Vèol”

Cơ thể Đại Tôn Trưởng như một mũi tên mà bay ngược về phía sau, đụng ngã ba cái quan tài rồi đập vào trên vách tường hầm mộ. Vừa mới lăn lộn mấy vòng rơi xuống, cả người đã loạng choạng, hoa mắt chóng mặt.

Đợi đến khi tỉnh lại, Lâm Dương đã đứng trước mặt ông ta. Gương mặt của Đại Tôn Trưởng trở nên vô cùng trắng bệch. “Ưcet Lại uống hết một tách trà, Tam Tôn Trưởng đặt tách trà xuống sau đó nhìn ra cửa lớn, khẽ nhíu mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện