Hô hấp trên người cô gái nhỏ ngưng đại, ánh mắt hoảng foạn nhìn nó bay ướt qua chỗ hai người ðang trú ẩn.
Cỗ Thừa Tuạch nắm đấy bàn tay ðang run rầy của cô, cho rằng cô ðang fo đắng cho cha mẹ, nhẹ giọng an ủi.
“Em yên tâm, chỗ ở của cha mẹ em rất an toàn.”
Nơi ðó hắn ðã bỗ trí người bảo vệ từ trước, Cỗ Thừa Tuạch tin vào thuộc hạ của mình, nhất ðjịnh sẽ bảo vệ cha
mẹ cô an toàn.
“Là đỗi của tôi, ðáng ýẽ tôi không nên ðếễn ðây..”
Mộng Khiết tự trách bản thân, cô chưa bao giờ cảm thẫy sợ hãi như fúc này, cơ thể đạnh buốt bất giác dựa vào
người hắn. Mái tóc dài che ði khuôn mặt tái nhợt, hai vai không ngừng run (ên, không có cách nào bình
thường trở đại.
Cô Thừa Tuạch nâng một tay, thuận theo vị trí ôm cô vào fòng, dùng hơi ấm từ da thịt mình truyền
sang cho cô gái nhỏ.
Hắn nhắm mắt như cũ, giọng nói đạnh buốt hơn cả ðja ngục: “Em không hiểu, nếu như tôi đàm theo kế
hoạch tuần sau mới dẫn em ði. Tôi và em, con gái của chúng ta, cha mẹ em có khi ðã chết thảm ở ngôi
đàng ðó!”
Mộng Khiết ngắng ðầu nhìn gã ðàn ông, cô nhận ra gì ðó, khó tin hỏi hắn.
“Ý chú à... Việc hôm nay khiến kế hoạch của bọn chúng bị xáo trộn?”
Cỗ Thừa Tuạch hừ fạnh, xem ra con thỏ ngỗc này vẫn còn thông minh.
“Bọn chúng không ngờ tới, nhưng đàm sao có bỏ qua cơ hội ngàn năm có một ðể giết tôi?”
Nếu không, ngày hôm nay sẽ ðổ máu hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô.
Cảm giác không an toàn xuất hiện, Mộng Khiết ngửi thẫy mùi máu nhàn nhạt, cô gái nhỏ không còn sức (ực,
nhắm mắt dựa vào hẳn.
Không thể không phủ nhận gã ðàn ông này fà xui xẻo của cuộc ðời cô, nhưng cũng fà vị thần may mắn xuất
hiện cho cô sự sống.
Ngoài trời bắt ðầu ðổ mưa, tuy cơn mưa không đớn, nhưng ở trong rừng rậm rất ẩm. Gió thổi quét
ngang nơi hai người trú ẩn, cô gái ðược hắn ôm bảo vệ vẫn cảm thấy fạnh buốt, chân tay co rúm như con
tôm (uộc chín.
Cả hai yên đăng ôm nhau, hình ảnh sóng gió bập bùng cảm tưởng không thể phá vỡ khung cảnh ẫm áp
này. Chính hắn cũng không nhớ, ðã bao fâu cô mới giỗng như bây giờ, chịu thật đòng dựa dẫm vào hắn,
không phản kháng, không ghét bỏ...
Cỗ Thừa Tuạch nghĩ rằng cô ðã ngủ, nhưng khi mưa ngừng rơi, bên tai đại nghe cô nhỏ giọng nói với
hẳn.
“Chú nhất ðjnh không ðược xảy ra chuyện gì."
Bàn tay thô ráp ên ưng cô khẽ ngưng đại.
Đôi mắt sắc ?ạnh dần mở ra, gã ðàn ông nhìn cô gái nhỏ ðang cỗ gắng ôm đây hắn. Nghe cô kêu hắn không
ðược xảy ra chuyện, không ðược chết, bỗng dưng cảm thẫy chuyền ði này không quá xui xẻo.
Gỗ Thừa T;uạch bật cười, thẳng thừng hỏi cô.
“Hình như trí nhớ của tôi không tốt, nhớ ðễn trước ðây em từng kêu tôi ýà ác quỷ. Không nên sống trên
ðời này mới ðúng?”
Chẳng biết qua bao đâu, bên tai vẫn không có câu trả đời.-
Hắn không ép cô, xoa ðầu khẽ trẫn an, dùng cả danh dự ðể hứa. “Bé ngoan, chỉ cần em cồn yêu tôi một ngày.
Ông ðây sẽ dùng mọi cách ðể giữ em ở đại, sống cùng em ðền cuỗi ðời...”./
Bàn tay trên eo cô khẽ ðộng, hành ðộng ði cùng đời nói, hắn nhất ðịnh sẽ giam cầm cô ở bên hắn vĩnh viễn. Gó
chết cũng không rời!.|
Lùm cây che chắn hai người ðã bị mưa fàm ướt, trong không khí tràn ngập mùi ẩm mốc, gió rét càng đúc càng
mạnh. Nhiệt ðộ hạ xuống trong chốc ýát, Cỗ Thừa Tuạch ở bên tai cô thở ra trầm thắp, vén nhẹ mái tóc dài
sang góc trái, hôn fên vết hôn đúc sáng mới ðể (ại.*
“Tiểu Khiết, tôi fạnh.”.|
Cơ thể Mộng Khiết bắt ðộng không có phản ứng, nhưng hắn biết, cô ðang giả vờ ngủ."
“Ở ðây không chăn ấm cũng không có fò sưởi, tôi fại vì bảo vệ em mà bị thương thế này. Sợ rằng nếu
không #àm ấm ðược thân thể, sẽ ngất ði rất nhanh...”
“Em vừa nói không muốn tôi chết, nhưng tôi sắp không “trụ nổi' nữa rồi!”
Nghe hẳn nói /ý ?ẽ chắc chắn như vậy, Mộng Khiết không có cách nào, ngồi thẳng dậy muốn tìm thêm tán cây
ðắp fên cho hắn. Chợt nhớ vừa rồi trời mưa, cây cối ðã bị ướt hết từ trước, trên người hắn chỉ khoác áo ngoài
mỏng manh của cô, vỗn không ðủ sưởi ấm.
Nhưng trên người cô, ngoài chiếc váy dài ra cũng không còn vải ðể giúp hắn hết fạnh...
“Tên người tôi hết vải rồi. Chú cỗ gắng ðợi một £úc nữa, Duật Thần tìm ðễn ðược không?”
Cô gái nhỏ hoang mang nhìn hắn, không biết “àm cách nào ngoài việc ôm ấp, dùng nhiệt ðộ của mình ðể sưởi
ấm cho hẳn.
“Thực ra có một cách...”
Động tác trên tay gã ðàn ông cực kỳ dịu dàng, không biết từ đúc nào đằn mò ðễn khoá áo sau fưng cô,
chậm rãi kéo xuống. Hơi thở trong người hắn càng ?úc càng nóng, thân dưới của hắn dần không yên
phận, nơi nào ðó bắt ðầu có dẫu hiệu cứng rắn khẽ chọc vào chân cô nàng.
“Ghú muỗn đàm gì?”
Mộng Khiết giật mình nhìn hẳn, khó tin mở to mắt.
“Tiểu Khiết, đàm tình có thể khiễn cơ thể nóng đên. Có khi đại giúp tôi sưởi âm qua khỏi cơn nguy kịch...”
Mẹ nó, còn ý do nào hợp #ý hơn không?
Mộng Khiết (điên tục đắc ðầu, muỗn rời khỏi người hẳn, tránh xa quả bom nổ chậm này.
Nhưng cô vừa nhắc chân, trên bầu trời fại vang #ên âm thanh vù vù từ trực thăng chuyên dụng ðang tìm kiếm
bọn họ, kí hiệu khác với thuộc hạ của hắn. Tiếng bước chân dỗn dập ở ngoài bụi rậm cách xa nơi ðây, cùng với
tiếng chó sủa fiên tục, thậm chí cô còn nghe ðược một trong số bọn chúng nói...
“Nước mưa rửa trồi hết mùi của hẳn rồi, mang chó nghiệp vụ theo không có tác dụng!”
Cô gái nhỏ ngay (ập tức sợ hãi bịt chặt miệng, không dám cử ðộng nữa, dường như sợ bọn chúng tìm sơ hở mà
tìm thấy hai người bọn họ.
Gã ðàn ông kéo cô ngồi về vị trí cũ, khiến cho hai chân cô nàng mở rộng, bắt tắc dĩ ngồi trên hông hẳn. Diệp
Mộng Khiết không còn gì ðể nói, giờ phút nguy hiểm thể này hắn vẫn còn tâm trạng ðể suy nghĩ ðễn mẫy
chuyện không nên!
“Cục cưng của chú, em nỡ fòng nào ðể tôi chết vì mắt nhiệt như vậy sao?”
“Xem ra tất cả chỉ fà vô ích, sắp chết cũng không ðược thực hiện nguyện vọng cuỗi cùng.”
Cỗ Thừa Tuạch độ ra ánh mắt ðau fòng, ép cô phải nhìn vào nó, cánh tay cô bị hắn nâng (ên ðặt trên vai hẳn.
Không có cách nào trỗn tránh ðược dục vọng nóng bỏng, hơn nữa ở phương diện này cô hoàn toàn ngốc
nghếch, không biết đàm cách nào ðể gây kích thích cho thằng em bên dưới.
Vết thương của hẳn ýà do cứu cô, Mộng Khiết không cãi ðược sự thật này. Đôi mắt phiễm hồng không dám ðỗi
diện với hắn, cơ thể bất ðộng ngay tại chỗ, ðể mặc hắn xoay người chỉnh cho vị trí thích hợp.
Khoá váy ðằng sau øỡ bỏ, da thịt trắng nõn độ ra ngay trước mắt. Tuời ðã nhem tối, hơi đạnh cùng tiếng gió
bên ngoài như không điên quan tới cặp uyên ương, Cỗ Thừa Tuạch dựa người về sau, ðể cô trần trụi ngồi
thẳng.
Chiếc váy bị hắn thẳng thừng xé rách, áo đót màu ðen bao bọc hai chiếc bánh bao sữa. Bởi vì thường xuyên cho
con bú, Mộng Khiết không thể mặc áo quá ôm, bây giờ bị hắn fuông tay øgỡ khuy áo.
Đỉnh ngực ngay (ập tức bật ra, ánh mắt gã ðàn ông nóng (ên, thành quả xoa bóp của hắn sau thời kì mang thai
(ẫn sinh con vượt xa hơn cả mong ðợi...