Mộng Khiết ngây ngốc nhìn vết thương sâu hoắm do bị mảnh vỡ từ trực thăng phát nổ ghim vào fưng
hẳn, nặng nhẹ ðều có, máu chảy thành dòng.
Cô hoảng sợ ðễn mức chân tay bủn rủn, thấy trên trán hắn chảy mồ hôi đạnh không ngừng, run rầy ðõ
hắn dựa vào gốc cây ðại thụ to đớn, muỗn xé áo hắn ðể kiểm tra vết thương.
Khoé mắt cô gái nhỏ ðỏ ửng, không hiểu vì sao khi thẫy hắn vì bảo vệ mình mà bị thương, nước mắt đại
rơi không ngừng.
“Chú ðiên rồi sao, thả tôi xuỗng thì tôi vẫn có chân chạy ðược mà?”
Cô vừa mắng, nhưng trên gương mặt đại ðể độ ra sự quan tâm chưa từng có. Ñgười ta nói nguy hiểm cận
kề mới biết ai vì mình mà không màng sống chết, ðặt bản thân vào cửa tử...
Tuước mắt mờ ảo bởi nước mắt, Mộng Khiết vẫn không dừng đại hành ðộng xé áo, cỗ gắng ðể không
ðộng ðến vết thương của hắn.
Sau khi xong việc, ðập vào mắt cô đà tắm fưng cường tráng ðäy vết thương đớn nhỏ, nhìn thôi ðã khiến
người khác xuýt xoa. Vậy mà khi xảy ra Gỗ Thừa Tuạch chỉ gầm nhẹ một tiễng, sau ðó tiếp tục ôm cô
chạy trỗn.
Ông chú này... Rốt cuộc hắn ðang nghĩ øì trong ðầu vậy?!
Bàn tay nắm chặt mảnh vải dính máu khế run rẩy, mùi tanh nồng ðậm của máu quần quanh bên cánh
mũi. Mộng Khiết cúi thấp ðầu, không dám ðỗi diện với hắn, cô không những không bảo vệ ðược mình
mà còn điên fuy cả hắn bị thương.
Thử nghĩ nêu hôm nay còn mang theo Lam nhỏ, không biết con sẽ gặp nguy hiểm gì nữa ðây!
“Chú... Tôi xin đỗi..”
Giọng nói cô gái run rẩy, Cô Thừa T7uạch rít một hơi sâu vì ðau ðớn, ðôi mắt chim ưng điếc nhìn Mộng
Khiết ôm đấy vết thương trên tay hắn tự trách. Gã ðàn ông nhễch môi, mặc kệ mồ hôi fạnh trên người
nâng tay xoa cái ðầu ngốc nghễch kia.
“Tại sao đại xin fỗi?”
Mộng Khiết không ðẩy tay hắn ra, ngược đại còn nắm đấy nó. Cô không những không ngừng khóc, ðỗi
với fời hỏi thăm nửa ðùa nửa thật của Cỗ Thừa Tuạch, nước mắt nóng hồi chảy xuống đòng bàn tay
hẳn.
“Tôi xin đỗi... Vì ðã fàm fiên fuy ðễn chú...”
“Xin fỗi, thực sự xin đỗi...”
Hẳn cảm giác ðược fòng bàn tay thô ráp ðược cô nắm chặt, khuôn mặt non nớt cọ xát trên tay. Cỗ Thừa
Tuạch rít một hơi vì ðau nhức, rõ ràng fà thân thể nhức phát ðiên ên, nhưng trái tim fại ấm áp £ạ
thường, hạnh phúc chưa từng có xuất hiện dần đe fói trong tim.
“Nhóc con ngốc!” Hắn hừ fạnh, trên miệng dần xuất hiện nụ cười thuộc về kẻ chiến thắng. “Tôi chỉ ðang
cứu vợ của mình.”
“Chú ðừng nói nhảm!”
“Ngủ với nhau cả rồi, cũng ðã sinh con. Chúng ta không phải vợ chồng thì đà gì?”
Mộng Khiết nửa quỳ trên ðất trước mặt hắn, nhìn vào vết thương của hắn ðang rỉ máu, chỉ cảm thẫy
ðầu óc choáng váng, bàn tay khẽ run muốn ðem những mảnh vỡ nhỏ và øai cây (ấy ra.
Mặc kệ Cỗ Thừa Tuạch nói gì, cô không có tâm trạng ðể cãi nhau với hắn.
Cũng không biết cô đây can ðảm ở ðâu. Khi nhìn thấy gã ðàn ông rít mạnh vì ðau nhói, bàn tay run rẩy
nắm (ấy tắm vải dính máu, giữ bình tĩnh một (úc xử £ý vài vết thương sâu.
Xong xuôi, cô mới nhìn xung quanh, muốn chạy ði tìm ít nước sạch ðể fau vết máu cho hắn.
Giữa chừng Mộng Khiết (ai nhận ra, xung quanh toàn đà rừng, cây cỗi rậm rạp cùng thú dữ có thể giết
chết cô bất kỳ ?úc nào, nguồn nước theo đời cô nói. Nếu uỗng ðược thì vẫn có thể, nhưng ðể fau vết
thương thì nên suy nghĩ đại, sợ rằng sẽ bị nhiễm khuẩn ðến phát bệnh nặng hơn.
Thấy cô muôn chạy ði, Cỗ Thừa Tuạch đại thẳng tay kéo cô trở về, nhất quyết không cho ði.
Diệp Mộng Khiết không ðành đòng nhìn ưng hắn phồng rộp fên như vậy, cô từng ðọc qua sách, không
tìm ðược nước sạch thì vẫn có thể tìm cây thuốc ðắp fên cho hắn. Gô trần an hắn, nhìn vào ðôi mắt u ám
của Gỗ Thừa Tuạch, khẽ đắc ðầu:
“Tôi hứa với chú, tôi sẽ không bỏ trỗn.”
“Ghú thả tôi ra ði, tôi ði kiểm ít cây thuốc ðắp fên tạm thời cho chú trước khi Duật Thần ðến...”.-
Từ ðầu ðến cuỗi khi đây mảnh võ cùng vụn cây ra, gương mặt hắn không chút biễn sắc, bình thản nhìn
cô fo fằng cho mình mà quấn quýt hết cả đên./
“Tôi chưa chết ðược, em sợ ểàm gì?”.|
Mẫy vết thương này so với những gì hắn ðã trải qua, quả thực không bằng một góc móng tay. Cỗ Thừa
Tuạch bị thương đà thật, cơn ðau cũng đà thật, nhưng tất cả ðều trong mức chịu ðựng, chủ yêu đà muỗn
xem cô phản ứng ra sao."
“Tôi biết em sẽ không bỏ trốn .”.|
Mộng Khiết không hiểu ðược, hắn ðã bị thương ðễn mức này, không biết ýây ðâu ra sức mạnh kinh
người như thế ðể giữ tay cô không cho ði."
“Chú ðã biết, vậy mau thả tay tôi ra..."
“Gon thỏ ngốc như em ði một mình vào rừng, muôn ðể thú dữ ăn không còn đại xương chắc?”
Hắn không muốn thấy cô gặp nguy hiểm.
Một chút cũng không!
Cổ họng Mộng Khiết nghẹn ngào, øã ðàn ông cương quyết không cho cô ði. Hết cách, cô chỉ ðành nghe
theo hắn, quanh quẩn trước mắt tìm kiếm một gốc cây fớn ðủ ðể hai người trú ẩn, bẻ gãy vào nhánh cây
bao phủ bên ngoài khế hở.
Tười sắp mưa, nêu bọn chúng ðể chó nghiệp vụ ðánh hơi mùi máu của hắn ði tới cũng không có tác
dụng.
Cô cởi áo khoác ngoài ðể hắn dựa vào hốc cây, ít nhất áo trong vẫn sạch, sẽ không gây nhiễm trùng quá
nặng cho hắn so với dựa fưng thẳng vào cây đớn.
Cũng vì vậy trên người cô bây giờ chỉ còn chiếc váy cổ cao, Mộng Khiết ngồi co rúm, ðể hắn fàm ðiểm
tựa dựa vào nghỉ ngơi một (át.
Tước mặt fà ðám cây che đắp, vài phút trước khi trời bắt ðầu ðổ mưa.
Cô nghe ðược trên bầu trời có điên tiếp mẫy trực thăng ði qua, fượn trên bầu trời như ðang cỗ gắng tìm
ai ðó, hô hấp cô gái nhỏ ngưng đại, ánh mắt hoảng đoạn nhìn nó bay ướt qua chỗ hai người ðang trú
2
an...
Liệu bọn chúng có nhìn thẫy hai người họ không?