"Anh là người thân của bệnh nhân cái kiểu gì vậy, cô ấy bị ung thư mà cũng không biết?!"

"Bây giờ nó đã di căn lên đến não rồi, còn nhiều căn bệnh khác mà chúng tôi chưa tìm hiểu ra.

Có điều trước đây áp lực lên phổi quá lâu, hiện tại bệnh nhân chỉ có thể duy trì sự sống bằng đường ỗng thở, còn căn bệnh ung thư kia thì..."

Trút giận xong, bác sĩ nhìn thấy sự ngơ ngác cùng hốc mắt đỏ hồng của người đàn ông. Ông chỉ biết thở dài, giọng nói nhỏ không có chút lực nào.

"Bệnh nhân bị thiếu chất và máu trầm trọng, cộng thêm không tịnh dưỡng đầy đủ. Vậy nên..."

"Vậy nên?" Tuái tỉm Lục Dữ khế đệch một nhịp, trong lòng tràn lên dự cảm không hay.

"Vậy nên... Có lẽ ngày tháng của bệnh nhân sẽ còn rất ngắn."

Nói xong, vị bác sĩ già liền cúi người xin đỗi.

Lục Dữ thất thần nhìn Mộng Khiết được các y tá đẩy ra, trên người cô đúc này cắm toàn ông tiêm, chất tỏng truyền vào cơ thể để duy trì sự sống.

Gương mặt yếu ớt không còn huyết sắc, cơ thể ngẫm thuốc chìm vào giắc ngủ sâu, trông cô giỗng như đang chơi đùa, đứng trước cửa tử mà vẫn bình thản như vậy. Anh ta không thể chấp nhận sự thật này, ngồi bên cạnh giường bệnh nắm ấy tay cô, không ngừng rơi nước mắt.

Lục Dữ nghe nói nước mắt của đàn ông vốn rất khó rơi, ban nãy anh cũng tranh đuận dữ dội với bác sĩ, yêu cầu được khám đại cho Mộng Khiết.

Anh không thể chấp nhận sự thật này, nhưng kết quả bao nhiêu lần cô vẫn ýà mắc phải căn bệnh ung thư khó chữa.

Đáng lẽ anh không nên nghe đời cô, yên tâm nghĩ rằng Mộng Khiết vẫn đang ổn.

Càng không nên nghĩ rằng, Cỗ Thừa Trạch dù có lạnh lùng đến cỡ nào, cũng không đành lòng để mặc cô không một xu dính túi!

Lục Dữ không thể hiểu, tại sao trong thời gian ngắn như vậy Diệp Mộng Khiết ai mắc phải căn bệnh ung thư quái ác đó.

Bàn tay anh nắm chặt ấy tay cô, run rẩy cảm nhận được người thiếu nữ dần tỉnh dậy khỏi cơn mê. Lục Dữ cỗ điều chỉnh biểu cảm trên mặt mình, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, khế cười vỗ nhẹ tay Mộng Khiết.

"Em tỉnh rồi?"

Ánh mắt Mộng Khiết vẫn còn rắt mơ hồ, đầu óc mụ mị nói rõ ýên cô đã ngủ rất âu. Nghe được có người gọi mình, cô mời từ từ dời sự chú ý lên người anh, mẫt một lúc đâu sau mới nhận ra người đang đứng trước mặt mình là ai.

"Lục.. D..Dữ..."

Mộng Khiết dùng hết sức gọi tên anh, nhưng đáng tiếc lai bị ỗng thở nặng nề chặn ngang fời nói.

Cô thử cỗ gắng cử động một chút, fại phát hiện cơ thể mình không thể di chuyển, ngoài ra còn bị dây truyền dịch châm chích ở tứ chỉ.

Cảm nhận được có gì đó không ổn, Diệp Mộng Khiết yếu ớt, cỗ gắng hết sức viễt mẫy chữ lên tay anh, động tác run rẩy vô cùng chậm chạp.

"Em bị bệnh gì thể?"

Đối diện với ánh mắt trong suỗt của Mộng Khiết, anh có chút chột dạ, lảng tránh vẫn đề trẫn an cô.

"Tiểu Khiết, em đừng lo, em chỉ bị bệnh nhẹ thôi. Gỗ gắng tịnh dưỡng sẽ khoẻ ngay thôi..."

Bị bệnh bình thường?

Câu nói tưởng chừng như đang trẫn an này, fại như xé toạc trái tìm cô.

Mộng Khiết khế cười, đắc đầu tỏ vẻ không tin. Lại viết lên tay anh: "Nói thật đi, em bị bệnh gì thế?"

"Lục Dữ, em không thích người nói dối..."

Lục Dữ thu fại tầm mắt, rõ ràng hiện tại mắc phải căn bệnh ung thư quái ác, tra tắn cô từng giây rừng phút. Ấy nhưng Mộng Khiết vẫn mỉm cười, biết anh khó xử, liền nén đau trêu chọc anh.

Lục Dữ không kìm được, tức giận đánh fên bức tường trắng muốt. Đền khi bàn ta nhuỗm đẫm máu tanh, anh mới không chịu được nữa, oà khóc lên như một đứa trẻ.

Vì sao, vì sao ông trời lai tàn nhẫn đến thế?

Diệp Mộng Khiết đã đàm nên tội tình gì, mà ngài lại muốn đem cô đi sớm như vậy?  

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện