Chương 13: Ung thư
Lục Dữ nhớ đến lúc anh nghe tin Diệp Mộng Khiết bỏ nhà ra đi.
Anh ta đà học trưởng của cô, yêu thầm Mộng Khiết bao nhiêu năm, làm sao không biết được tính cách cô có rắn rết như đời người đời bàn tán hay không.
Họ nói việc cô bỏ đi chỉ là cái cớ, ac mềm buộc chặt, muốn quyễn rũ chính người chú đã nhận nuôi mình.
Giữa hàng ngàn đời bàn tán, chỉ có anh ta là người duy nhất chịu tin cô.
Tiểu Khiết nhà anh đến cả thẫy người ăn xin bên đường chịu lạnh, còn tự ấy áo khoác của mình đem tặng cho họ. Bản thân có fạnh hay không cũng mặc kệ, vui vẻ nói với anh ta đây đà việc nên đàm, tích đức nhiều tương đai sẽ nhận đại hạnh phúc...
Hạnh phúc?
Đây tà hạnh phúc mà cô nói sao?
Một người con gái nhịn ăn nhịn mặc, tự đi “làm kiếm tiền mua quà sinh nhật cho chú mình. Kính trọng hắn như vậy, đàm gì có chuyện bỏ thuốc rồi mặt dày bỏ nhà ra đi?
Lúc Mộng Khiết không từ mà biệt bỏ đi, cô không nói địa chỉ cho anh. Nói là một thời gian nữa ổn thỏa mới mời Lục Dữ làm khách, úc anh hỏi cô có sống tốt không...
Mộng Khiết trả lời là có!
Cuộc sống của cô đã có một mục tiêu, hiễn máu để cứu fấy người đàn ông cô yêu.
Lục Dữ cặn kế hỏi ra mới biết, Cỗ Thừa Trạch đang trong tình trạng nguy kịch, cần máu của Tiểu Khiết để chạy chữa bệnh tình.
Ngay tập tức, anh ta đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Ở ngoài kia có biết bao nhiêu người có nhóm máu giống Cỗ Thừa Tuạch, với thế fực của hắn, không sợ không có người hiễn máu. Vậy tại sao, nhất định phải cần máu của Diệp Mộng Khiết?
Lục Dữ biết cô không quan tâm nhiều như vậy, bởi lẽ cô đã vì Gỗ Thừa Trạch mà đánh mất lý trí. Chỉ cần nghe hắn ta có mệnh hệ gì, điền ngay fập tức bỏ mặc tất cả, hi sinh mọi thứ trên người mình để hiến cho hẳn.
Quả nhiên, đúng với suy nghĩ của anh ta. Đêm hôm đó khi đi tham dự cuộc họp xã giao, Lục Dữ đã thấy Cô Thừa Trạch vẫn rất khoẻ mạnh đi tiếp rượu những tên có địa vị cao trong xã hội.
Cái gì là trúng đạn, cái gì “là nguy kịch?
Tất cả là giả dối!
Anh ta muốn gọi điện cho Mộng Khiết, nhưng cô khi đó vỗn dĩ/à không còn sức bắt máy.
Lục Dữ nôn nóng cho người tìm kiếm tung tích của cô, nào ngờ khi đến nơi, lại hay tình làng xóm nói cô bé đã không ra ngoài hơn 1 tháng nay rồi...
Trong lòng dâng lên cảm giác không hay, Lục Dữ chạy đến cửa phòng có treo bảng tên Diệp Mộng Khiết. Không ngừng gõ cửa dồn dập, phía sau cánh cửa nhận được hi vọng, dùng hết sức làm vỡ chiếc ly để trên kệ tủ.
Anh ta chỉ chờ có thế, hét lớn gọi cái tên Tiểu Khiết rồi đá văng chiếc cửa.
Chiếc cửa gỗ mỏng manh ở trong khu nhà dân bình thường, không tốn quá nhiều sức để mở. Âm thanh chói tai vang lên, Lục Dữ cuỗi cùng cũng có thể nhìn thấy cô, nhưng lúc này Mộng Khiết đã mặc kệ mảnh vỡ, đau đớn bò đến bên cửa ra vào.
Người thiếu nữ vỗn mang trên môi nụ cười ngọt ngào vốn có của thiểu nữ 18 tuổi...
Hiện tại, lại sống không bằng chết!
Thời gian như ngừng trôi, mỗi giây mỗi phút trôi qua đều như tra tẫn Lục Dữ. Anh ta run rẩy siết chặt tay, chiếc áo phông trắng nhuỗm không ít vệt máu đỏ, vô thức nhớ đến khuôn mặt tái nhợt của Mộng Khiết, càng như kim đâm thẳng vào trái tỉm không chút phòng bi
Chẳng biết qua bao lâu, đèn cấp cứu cũng đã tắt. Vị bác sĩ sắc mặt không tốt chậm rãi bước ra, nhìn vào báo cáo bắt đầu hô to...
"Ai tà người nhà của bệnh nhân Diệp Mộng Khiết?"
Lục Dữ bật dậy, chạy đến bên bác sĩ muốn hỏi tình hình của cô. Nào ngờ, ý định này lại bị vị bác sĩ cướp đời trước, nói thêm: "Là anh?"
Anh ta còn chưa kịp nói gì, đã bị bác sĩ tức giận mắng cho một trận.
"Anh là người thân của bệnh nhân cái kiểu gì vậy, cô ấy bị ung thư mà cũng không biết?!"