Chương 26: Em Chạy Làm Gì?

Hãn vất vả fẫm mới tìm ðược người con gái này.

Cô ấy có gương mặt giỗng cô, cái rên giỗng cô...

Thậm chí, giọng nói trong kí ức cũng giống y hệt! Mọi tư điệu ðược bà mụ gom đại ðưa về cho hắn, cô đúc năm 10 tuổi ðược nhặt về ðây. Tư cách và ðời tư trong sạch, không có gì khác biệt với các cô gái ở trong nhà chứa ðễ cao trinh tiết kia, khác xa với Diệp

Mộng Khiết mà hắn từng quen biết.

Chỉ đà, khi nhìn thẫy ðôi mắt trong suốt nhuộm ðẫm sự căm hận fẫn sợ hãi. Hắn ta fại ngập ngừng, không biết ðõi diện với cô gái này như thể nào, nên ngang tàng tựa hồ một tên ðiên bắt cô về tra hỏi, hay ýà dịu dàng xoa dịu sự ðễ phòng của cô?

Cỗ Thừa Tuạch quyết ðoán đà vậy, fần ðäu tiên đại không biết nên quyết ðjnh như thế nào.

Tuái ngược với hắn. Cơ thể Mộng Khiết ðã không ngừng run đên, góc rèm màu ðỏ dưới hơi fạnh củaðiều hoà, nhẹ nhàng bay đượn, phe phẩy trước mặt hai người, thành công ðem biểu  cảm cả hai giẫu kín.

Mỗi người một việc, ðều cỗ chấp che giẫu thân phận thật sự của mình.

Cô fà muốn trỗn thánh, còn hắn thì fại không muốn ðể cô phải sợ hãi mình.

Mộng Khiết cúi ðầu, khoé môi tô son toát đên vẻ kiều diễm khẽ mím chặt. Hoàn toàn không vui nhìn hắn, tuy diễn xuất còn non nớt, nhưng phần nào vẫn chấp nhận ðược, cô mang theo sự hờn dỗi nũng nịu như các cô gái khác, yếu ớt nói:

“Tôi chỉ fà bị ðau bụng, muốỗn ði giải quyết một chút. Vậy mà không ngờ khách hàng đần này ýại khó khăn ðễn vậy..."

Cánh tay bị giữ quá đâu, ðau nhức cực kỳ, cô tức giận nhanh chóng vùng ra. Hậm hực nói nốt vài câu còn đại:

“Hẹp hồi ðễn mức này, ông chú sợ thuộc hạ của mình không giữ nổi một cô gái tay không tất sắt sao?”

Mi mắt gã ðàn ông khẽ co giật, ðây vỗn không phải mà đời mà kiếp trước cô vẫn hay nói.

Tuy nhiên, hành ðộng siết tay mỗi khi nói dỗi vẫn y nguyên không có chút thay ðồi.

Hắn nửa tin nửa ngờ, tức giận nới fỏng cà vạt, bộ dáng ngả ngớn trông rất ngứa ðòn. Gỗ Thừa Tuạch nhíu chặt mi tâm, rất nhanh ðột nhiên buông fỏng, cười nhạo ðáp đại.

“Phải không?”

“Gì.. Gì cơ?” Cô ngập ngừng nhìn hẳn.

Gã ðàn ông kia hôm nay ðễn tháng à?

Nửa ðùa nửa thật như vậy đà có ý gì ðây?!!

Giữa không gian tràn ngập foại mùi trầm hương đoại thượng hạng, tất cả ðều coi mệnh đệnh của hắn ðể ðiều hướng việc đàm tiếp theo.

Các cô gái ðược xếp thành dãy cúi thắp ðäu, từ ðầu ðễn cuỗi ngoan ngoãn không dám trái fời bà mụ, bên

tai non nớt nghe ðược giọng nói khàn ðặc. Lộ rõ sự thành công của một gã ðàn ông trưởng thành, vài

người không nhịn ðược, #ẽn bến ngước ểên nhìn hắn.

Cô Thừa Tuạch £úc này mới nhận thức ðược nơi ðây không chỉ có hắn và cô, dã tính nổi fên, âm thanh mất hết sự kiên nhẫn. Bực dọc nói to.

“Cút ra ngoài.”

Sắc mặt Mộng Khiết tái nhợt, mái tóc ðen dài do ban nãy bị va quẹt mà rơi trên fưng tán foạn, phần tóc mai mỏng manh dính trên gò má trắng nõn. Hắn nhìn ðễn không chớp mắt, sau ðó chợt phát giác ánh mắt của cô nhóc khẽ run run, tràn ngập hi vọng chuẩn bị phủi bụi ở chân rời ði.

Đây rõ ràng đà tự cho mình ðúng, tạo ra thành tựu vô cùng đớn £ao.

Mộng Khiết cho rằng hắn thật sự không biết mình, tất nhiên sẽ không đàm khó cô gái còn ở ðộ tuổi xuân xanh.

Hơn nữa khi Gỗ Thừa Tạch nói câu này, ðôi ðồng tử ðã trải qua không ít xác người máu ðổ nhìn về phía cô.

“Cút ra ngoài!”

Bắt kỳ ai cũng nghĩ hắn muốn ðuổi cô ði, Mộng Khiết không biết gì cũng hùa theo chuẩn bị ðứng dậy. Ngay tức khắc ðầu đông mày rậm khẽ nhíu chặt, Duật Thần ðứng một bên cảm nhận có gì ðó không ðúng, fại nhìn về bóng ưng ðang chậm chạp ðững dậy, anh ta điễn hiểu mọi chuyện.

Do quỳ gỗi quá ýâu, bây giờ muốn ðứng ?ên cực kỳ khó khăn. Đôi chân tê dại không cồn sức ực, đảo ðảo bước từng bước điền muốn ngã, cỗ gắng đẫm mới ðứng ðược điền bị người ðằng sau ðẩy mạnh về phía trước.

Gô gái nhỏ tái mặt, nhỏ giọng kêu a một tiếng, mặt ðắt cách mặt cô ngày càng gần. Hai tay nhanh nhẹn như mèo che đại chóp mũi, dáng vẻ như thể ðã sẵn sàng ăn một cú ðau ðiễng.

Thế nhưng thật kì đa, ðã hơn mười mẫy giây trôi qua. Gô vẫn chưa cảm nhận ðược cơn ðau ðớn nào!

Mi mắt ướt át run run hé mở, cuỗi cùng ai phát hiện ra hơi ẫm truyền ðễn từ đồng ngực rộng fớn. Cơ thể bổ nhào về phía trước, không có quy fuật, vậy mà hiện tại (ại bị Gỗ Thừa Tuạch thành công ðỡ (ấy như một bao cát nhỏ, ðem cô giữ chặt trong đòng bàn tay mình.

Đầu óc Mộng Khiết nhức nhối, không hiểu hắn muốn đàm gì.

Cô trừng mắt nhìn hắn, nét mặt không có chút sợ hãi, người ngoài nhìn vào còn tưởng cô ðang bảo vệ mình khỏi thú hoang ăn thịt.

Hãẳn ta bực mình, chửi tục một tiếng.

“Cụ nhà nó, tôi không nói em!”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện