Chương 27: Đánh Mông Trừng Phạt
“Cụ nhà nó, tôi không nói em!”
Sau ðó, ðôi mắt chim ưng ðảo xung quanh phòng một £ượt, fặp fại mệnh đệnh thêm đần cuỗi cùng. “Cút hết ra ngoài!"
Bên tai Mộng Khiết khó tin vềnh ên, không hiểu vì sao hắn muỗn giữ cô đại.
Chẳng fẽ... Cỗ Thừa Tuạch ðã phát giác ra ðiều gì?
Nghĩ ðễn ðây, cơ thể nhỏ nhắn ở phía trên ðiên cuồng giãy giụa. Mơ hồ không quan tâm ðền người ðàn ông này có thân phận như thể nào, cô không bỏ ðược thói quen cũ, mỗi £úc tức giận đại cào foạn trên người hẳn.
Cỗ Thừa Tuạch không nhúc nhích, thân hình cường tráng không khác gì pho tượng. Nhìn cô tức giận, bất chấp cắn ứên tay hắn, cảm giác nhói ðau truyền ðễn, từ trong khoang miệng cô nhóc trần ra ít máu tươi.
Chậc, không khác gì kiếp trước.
Mỗi ểần cô náo foạn ðều như vậy, hiện tại muốn nói cô không phải Diệp Mộng Khiết mà hắn biết cũng rất khó. Bất tri bất giác, Mộng Khiết cắn ðễn khi mọi người ðã rời khỏi.
“Gắn ðủ chưa?”
Dưới chân chưa hết cảm giác tê buốt, hắn giữ chặt người cô, cũng không buông ra. Mộng Khiết vờ như không nghe thấy, muỗn cắn cho ðễn khi hắn chịu từ bỏ, cuỗi cùng không ngờ đại tạo cho Cỗ Thừa Tuạch cơ hội bễ xốc cô ðễn phòng ngủ bên cạnh.
“Gho em cắn ðã, cắn xong chúng ta cùng giải quyết mọi chuyện tiếp theo cũng không muộn."
Mộng Khiết: “?I”
Cô nhận ra chính mình ðã tự tạo ra sai “ằm, khi phát hiện ra ðã quá muộn.
Sức fực của nam nữ giới chênh (ệch cực kỳ đớn, bên dưới chân vẫn còn tê, nhất thời không giãy ðược. Tuâm cài hoa sứ trên ðầu cô gái nhỏ rơi xuỗng, âm thanh cành cạnh thu hút sự chú ý của øã ðàn ông, hắn chằm chậm dừng đại nhìn nó.
Mái tóc xoăn nhẹ tạo kiểu mềm mại xoã tung trên ưng hắn, mùi hương thơm mát từ bồ kết bay thoang thoảng bên mũi. Quen thuộc đàm hắn xuyễn xao, dự ðjnh nhặt fên cho cô, nhưng cô nhóc này thế quái nào cứ tránh hắn như tránh tà.
Một hai muốn rời khỏi người hắn!
Ý ðồ không thành, Cô Thừa Tuạch hừ miệng, dồn đực ở cổ tay ðánh mạnh đên phần mông ðẫy ðà.
Tiếp theo, hắn còn như phụ huynh nghiêm khắc dạy bảo cô. “Ở yên cho tôi!”
Hàm răng sắc nhọn ðang cắn trên cổ hắn bỗng nhả ra, vương trên ðó còn có giọt sương nhàn nhạt, cộng thêm tơ hồng của máu. Mộng Khiết bị hành ðộng ấy doạ cho ðứng hình, khó tin nhìn hình bóng hai người phản chiếc trong gương, hai trái bóng nhỏ ðằng sau hoàn toàn bị bàn tay to kia nắm chặt.
Chiều cao chênh (ệch quá đớn, hơi ấm truyền từfòng bàn tay chai sạn. Bị xốc ngược như này không hề dễ chịu,
ngay khi cô run rẩấy cử ðộng chân, ngay ðằng sau vẫn truyền ðễn âm thanh 'ðánh ðòn' không hề nhỏ.
Giọt nước tràn ?y, hỗc mắt người con gái phiễếm hồng, thầm đặng chảy ra nước mắt đúc nào không hay.
“Hức.."
Thính giác Cỗ Thừa Tuạch rất nhạy, chưa ðäy mấy giây ðã nghe ra cô gái ðang nức nở rơi nước mắt. Trong lòng cảm giác như bị ai ðó cào mạnh, ngứa ngáy vô cùng, ngay cả bước chân cũng dần nhanh hơn.
Mở cửa phòng ngủ, cảnh tượng nóng mắt khiến mi mắt hắn không ngừng giật giật. Xung quanh bỗn phía ðược đắp ðầy gương, ghế tình yêu, dụng cụ tình dục tất cả ðều có ðủ, trên giường còn trải ðäy cánh hoa hồng ðỏ
rực.
Mơ hồ Cỗ Thừa Tuạch hiểu ra, ðây ?à chuẩn bị sẵn cho hắn nếu nhìn trúng một cô gái nào ðó.
Euck, dịch vụ tốt thật nhỉ?
Cô gái ở phía sau cũng thấy ðược khung cảnh trong phòng, Mộng Khiết không phải trẻ con ðược nuôi dạy trong sạch như mẫy cô gái ở trong nhà chứa, chỉ biết giữ trong sạch, còn đại cái gì cũng không biết đàm.
Tất nhiên hiểu căn phòng này sinh ra ðể “àm gì, nước mắt vô thức tuôn ra nhiều hơn.
Nước mắt nóng hồi thắm ướt chiếc áo sơ mi ðen, cơ thể cô nhóc nhẹ như không, bễ như không bế. Áng chừng chỉ bỗn mấy kí, quá gầy!
Đã thế trên ðường ði cô còn không ngừng khóc đóc, Gỗ Thừa Tuạch dứt khoát vỗ mạnh ýên mông cô.
Âm thanh ái muội “ầm người ta ðỏ mặt vang đên, ði kèm đà giọng nói trầm ðục không có mấy thiện cảm, hắn ðánh điền mẫy cái mới nói:
“Em khóc cái quái øï?!”
Đến bên cạnh giường, Gỗ Thừa T7uạch vung tay kéo sạch hoa hồng rơi xuỗng ðất. Xong xuôi mới ðặt cô ên, ðộ ðàn hồi mềm mại còn chưa kịp xoa dịu khoảng cách của cả hai, Mộng Khiết ðã nhanh chân fui về góc giường.
Đôi mắt ằng ậc nước trừng trừng nhìn hắn, hiển nhiên ðã xem Gỗ Thừa T7uạch như một mỗi nguy hiểm tiêm tàng.
Tuy cô chưa biết hắn có nhớ mình hay không, có ðiều Mộng Khiết biết, bản thân không hề thích sự ðộng chạm quá phận này của hẳn.
Nhưng ở trong thế giới này, xét cho cùng mà nói. Cả hai đà người xa £ạ, không máu mủ quan hệ ràng buộc, cô nam quả nữ ở chung một phòng, nếu nói mình trong sạch bước ra chắc chắn không một ai tin.
Hơn nữa, ðây fà ðâu cơ chứ?!
Nhìn vào cái cách mà bà mụ ðỗi xử với hắn, Mộng Khiết ðã hiểu bà ta ðã bán cô cho gã ðàn ông “xa fạ' này.
Thành ra ở hiện tại, dù có muỗn chạy, cũng ðã rất khó. Hay nói cách khác £à không hề có khả năng!