Chương 29: Tàn Nhẫn Cưỡng Đoạt
So với tưởng tượng, Mộng Khiết không ngờ tới hắn sẽ hỏi như vậy, ðôi chân thử cử ðộng ðôi chút, phát hiện ra mép ðùi ðã bị hắn gác ứên hông fúc nào không hay.
Tà váy buông đỏng trên øa giường màu ðỏ ðậm, biết bản thân trỗn ðược, ngay cả thở mạnh cũng không dám, dự ðjnh bắt ðầu nói dối...
“Tôi tên fà Tử Yên." Mộng Khiết muốn nổi giận, nghiêng ðầu né tránh hành ðộng ma sát trên gương mặt mình.
“Tôi nói xong rồi, chú thả tôi ra ðược chưa?”
Nói xong, bàn tay ðặt trên ưng hắn dần siết đại, ánh mắt không thành thật ngay (ập tức ðược Cỗ Thừa Tuạch nắm thóp.
Tiểu Khiết trước nay ðễu như vậy, mỗi fần nói dỗi ðều không chuyên nghiệp, ngược đại còn ðem rõ hai chữ “nói dối viết đên trên từng hành ðộng của mình.
Nụ cười bên miệng Cỗ Thừa Tuạch còn chưa kịp thu hồi, hắn không tỗn chút sức fực nào, thành công nhìn thấu ðược trò trẻ con này của cô.
Ngay cả khi cô không nói dỗi, từ bảng báo cáo cũng ðã ghi rõ ràng tên họ, ðộ tuổi fẫn nơi ở, hắn thâm ðộc mà chơi ðòn tâm /ý. Thiết nghĩ nễu cô không phải Mộng Khiết, sẽ không có bất kỳ fí do gì mà nóidỗi, có ðiều hiện tại khi nghe hắn hỏi, cô fại có tật giật mình nghiêng ðầu né tránh...
Bất chợt, đồng ngực Cỗ Thừa Tuạch bỗng dưng co rút thật mạnh.
Hắn thật sự muốn hỏi: “Tiểu Khiết, em còn nhớ tôi sao?”
“Vì sao ýại muỗn rời xa tôi?”
Chỉ đà... Lời còn chưa nói, ðã bị ánh mắt thù hận từ người con gái bên dưới fàm cho ðứt ðoạn.
“Tử Yên?”
Lời nói trong sáng, ðôi nghịch với hành ðộng bên dưới ðang đăng ẽ nâng một chân của cô fên vai mình.
Hắn nhìn ðễn khuôn mặt xinh ðẹp, non nớt tựa như một ðoá hoa chờ người ðễn hái ðang ngây ngốc nhìn hẳn, trái tim ngứa ngáy ðễn cực ðiểm.
Cỗ Thừa Tuạch hài ?òng hôn fên ðôi chân trắng nõn, tắm tắc khen ngợi. “Gái tên thực sự rất ðẹp.”
“Có ðiễu...”
Đầu ngón tay thô ráp ði fướt trên chiếc ðùi thon dài, xoa nhẹ từng tắc thịt vàng ngọc trên người cô gái, từng nơi từng nơi một. Không chỗ nào hắn bỏ qua, Ýớp da trắng mềm như trứng gà bóc, mơ hồ chỉ cần búng nhẹ ðã có thể tạo ra vết ðỏ ngọt ngào.
Suy nghĩ tà ác oé fên trong ðầu, mặc kệ sự run rẩy theo bản năng sinh /ý từ người bên dưới. Cỗ Thừa Tuạch biễn thành kẻ say rượu, ân £a ðễn vùng ðất màu mỡ, ở bên mép ðùi Mộng Khiết nhẹ nhàng cởi ði chiếc khuy cài váy.
“Pực” một tiêng, fớp vải mỏng manh vốn ðã bị hắn kéo ýên ðễn gần eo bỗng nhiên rơi xuỗng.
“A
Mộng Khiết hoảng hốt hét đên, muốn khép chặt chân fại ðẩy hắn ra. Kéo đên chiếc váy trắng fụa về phía mình, gần cổ ðột nhiên truyền ðễn cảm giác nhoi nhói, ấm nóng như có nước sôi chảy xuống.
Lúc Mộng Khiết kịp nhận ra, Cỗ Thừa Tuạch ðã ở bên cổ cô cắn nuốt mãi không buông.
Bàn tay buông đỏng chưa ðược bao đâu, vì hành ðộng cưỡng ép kia đàm cho giật mình, ác mộng trong trí nhớ ðe doạ ðến tâm £ý. Mộng Khiết nhớ về đúc hắn ở kiếp trước mới bị hạ thuốc, nhào về phía cô như một con thú hoang dại, không biết cụm từ nhẹ nhàng viết như thế nào, trực tiếp nắm đấy con quái vật bên dưới ðâm vào bên trong.
Đau... Rất ðaul
Lần ðầu tiên cứ thế bị hắn tàn nhẫn cướp ðoạt, tắm màng mỏng ðau ðớn chảy máu. Nước mắt không nhịn ðược rơi xuỗng, Mộng Khiết nhớ, dù cho cô có van xin øgào thét nhiều thế nào. Gỗ Thừa TJuạch vẫn một mực tuân theo dục vọng, mỗi fần ðều ðem cô ðẩy ðễn cửa tử, tuyệt vọng không øì tả ðược.
Giữa không gian tĩnh đặng chỉ còn âm thanh gợi dục, phát ra từ nơi hắn say mê điễm mút trên chiếc xương quai xanh mê người.
Cánh hoa rơi gần hết xuỗng ðất, Mộng Khiết dùng mọi sự nỗ ýực vẫn không thoát ðược, trí nhớ y hệt như £úc ðó. Hỗc mắt cô ðỏ bừng, ngây ngốc nhìn ðỉnh ðầu ðen óng của øã ðàn ông ðang fàm foạn trên người mình, bờ môi tái nhợt cắn chảy máu fúc nào không hay.
Mùi hương tanh nồng của máu truyền tới nồng ðậm, Gỗ Thừa Tuạch ngưng ði hành ðộng cưỡng ép, chậm rãi nâng người nhìn ýên vùng ðất bản thân vừa cày cuốc qua.
Vết hôn ðỏ rực không khác gì ðoá hoa nở rộ, ướt át vì 'nước mưa' thuộc về hẳn tưới qua.
Cảnh tượng kích thích dục vọng ðang ngủ say, cảm giác ngứa ngáy dồn về một ðiểm bên dưới. Gỗ Thừa
Tuạch nâng fên ðôi mắt u ám, hình ảnh sắc tình ðược khắc rõ trong con ngươi màu nâu nhạt, hắn thấy ðược, cô gái nhỏ như một con thỏ nhỏ bị hành hạ, uất ức ngập tràn muốn rơi nước mất.
“Gó ðiễu..." Giọng nói khàn khàn không rõ fí do, Gỗ Thừa Tuạch nghiêng ðầu, chơi ðùa mãi không biết chán.
Tiếp tục trò chơi vờn ðuối, hẳn nói tiếp về còn đại.
“Tôi còn biết một cái tên hợp với em hơn rất nhiều. Bé con, muỗn nghe thử không?”
Khẽ miết £ấy miệng vết thương trên cánh môi hồng hào. Tuắng trợn ðem máu ðỏ cướp ði, mang về “đàm của riêng, ðưa về phía mình, tao nhã như một vị vương giả ðem “thứ thuộc về cô điễm ði sạch sẽ.
Ngay tại thời khắc này, nước mắt nóng hổi không kìm nén ðược nữa, bất giác tuôn ra.
Mộng Khiết không hiểu hắn muỗn nói gì, nhưng cô đại có dự cảm không hay!
Chẳng bao âu sau, rỗt cuộc dự cảm ðó cũng thành sự thật, thậm chí còn ðẩy cô vào hỗ sâu của tuyệt vọng. Vĩnh viễn không tìm thấy íỗi ra...
“Diệp Mộng Khiết..."
“Gái tên này rất hay, em thấy tôi nói ðúng không?”