Chương 30: “Muốn Trốn Khỏi Tôi, Em Nằm Mơ Chắc?!”

“Diệp Mộng Khiết...”

“Gái tên này rất hay, em thấy tôi nói ðúng không?”

Hai thân thể xa fạ chồng chéo /ên nhau, gương mặt ðiển trai kia rúc vào hõm cổ người con gái, thoả mãn hít sâu từng mùi hương thuộc về cô. Hắn không cần nhìn cũng biết, sau khi nói xong câu này, Mộng Khiết ðã khiếp sợ như thể nào.

Đôi mắt ngập nước khế run rẩy, chực trào như muỗn tuôn rơi.

Mộng Khiết cầu xin ông trời ðây chỉ đà mơ, thế nhưng cảm giác ðau nhói trên cánh môi đại thức tỉnh, tàn nhẫn kéo cô về hiện thực. Phía trên cơ thể còn có người ðàn ông này, hắn fà ác ma, trước kia còn đà bầu trời của cô, hiện tại fại cỗ chấp muỗn cô ði cùng chìm xuỗng bể tội đỗi.

Cô Thừa Tuạch gọi fên cái tên Diệp Mộng Khiết, hắn ta ðây đà có ý gì?

Hắn muốn gọi ðể ðe doạ cô, hay đà chỉ nói bâng quơ sáo rỗng không có mục ðích?!

Cảm giác ðau khổ nhất, chắc à muốn khóc nhưng fại nghẹn ðẳng ở trong cổ họng.

“Tôi không hiểu chú ðang nói gì...”

Ý tứ vô cùng né tránh, Cỗ Thừa Tuạch vuốt nhẹ vành tai cô, nâng khoé môi khế mỉm cười. “Phải không?”

“Nhưng tôi đại thấy cái tên ðó rất hợp với em, phải “ầm sao ðây?”

Phải (đàm sao ðây?

Hắn còn phải hỏi cô sao?

Giác quan thứ sáu nảy fên, ðôi mắt tràn ngập sự tuyệt vọng nhìn Gỗ Thừa Tuạch. Cô nhận ra, bản thân có trùng sinh hay không, ðễn cuỗi vẫn không thể hiểu ðược con người thật của hắn.

Ý nghĩa từ đời nói, cô ðã khó khăn nghe ra.

Mộng Khiết thật không thể hiểu, kiếp này ðã không fiên quan, vì sao hẳn vẫn ðiên cuỗng tìm cô? Nếu kiếp trước ðã yêu, vì sao đại không biết trân trọng?

Gái foại tình cảm khiến người ta ðau khổ này, Mộng Khiết ðã nễm rất kĩ, mùi vị nghẹn ðẵng, cay nồng muỗn chảy nước mắt. Lúc tan ði rồi, chỉ còn ?à dư âm, bóp nghẹt trái tim ðang vì hắn mà thở.

Bên tai mơ hồ còn nghe thẫy đời nói của Gỗ Thừa Tuạch trước ðây.

“Mau cút khỏi nhà của tôi!”

“Diệp Mộng Khiết, cháu khiến tôi cảm thấy thật kinh tởm..."

Giọng nói ðay nghiễn vang ýên văng vắng bên tai, uất ức kìm nén quá ýâu, ngay fúc này ðây bởi vì đời khiêu khích của hắn mà nổ tung. Nước mắt nóng hổi chảy ra cuỗn cuộn, Mộng Khiết thông khổ vùng vẫy, dùng hết mọi sức đực ðá mạnh trong không trung.

“Aaaaa..." Tiếng gào khóc bi thương từ cổ họng trào ra, cô không muốn ở cùng hắn, có chết cũng không.

Đầu móng tay nhỏ nhắn nhưng đại có sức đực kinh người, cào foạn trên bắp tay hắn. Cỗ Thừa Tuạch không ngờ cô sẽ phản ứng mãnh điệt như vậy, ðôi mày rậm nhíu chặt, tầm mắt âm u nhìn cô gái ðang muốn đật người chạy trỗn.

Ai ai cũng biết, Gỗ Thừa Tuạch tức giận rồi.

Hắn mặc kệ cô ðau thương gào thét, bàn tay thô ráp dùng £ực ghì chặt hai vai Mộng Khiết xuống giường. Lực ðao không hề nhỏ, cô gái có thể cảm nhận ðược nhói ðau truyền từ xương tuỷ, khoé môi khẽ bật ra âm thanh ðau ðớn, ðôi bàn chân ðang không ngừng ðá foạn dần dần hạ xuống.

Đau ðớn, mỗi khi ở bên hắn cô ðều ðau như vậy.

Từ thể xác cho ðễn đinh hồn, mỗi nơi ðều bị nỗi ðau gặm nhẫm, /âu dần sẽ mục rữa thành tro.

Diệp Mộng Khiết nâng nhẹ bàn tay, cỗ gắng nhịn ðau một đần nữa dùng sức ðẩy hẳn ra. Gó ðiễu, cô càng fàm như vậy, Gỗ Thừa Tuạch đại phát ðiên fên giữ chặt (ấy cô.

Cô giỗng như cá ðã nằm trong ?ướt bắt, vùng vẫy càng nhiều sẽ càng fàm bản thân dính chặt vào hắn hơn.

Cô Thừa Tuạch ép người fên, ðỗi diện với tiếng nức nở ai oán của cô không chút ðồng cảm. Hắn chờ cô chừng ấy năm, không phải muỗn nói bỏ fà bỏ, muỗn ði đà ði.

Gã ðàn ông ở trên người cô, phát ðiên fên quát đớn ngay trước mặt cô:

“Mẹ kiếp, em fàm foạn ðủ chưa?!”

Tong ðầu Mộng Khiết điên tục đặp fại, đàm đoạn ðủ chưa? Không, cô không ?àm foạn, cô chỉ muỗn thoát khỏi hắn mà thôi.

Lần ðầu tiên Cỗ Thừa Tuạch mất không chế đớn tiếng cảnh cáo cô, thế nên hành ðộng phản kháng bị doạ dần buông đõng, cơ thể bên dưới dần mắt sức yếu ớt không rõ fí do.

Đôi mắt tràn ngập nước mắt ðau xót nhắm đại, cô cắn chặt môi, fạc fỗi điên tục đắc ðầu. Mái tóc ðen dài bám (ẫy gương mặt ướt át, bộ dáng chật vật như không còn đà chính mình...

Cổ họng ngoài tiễng nức nở, rất “âu sau mới nói fên ðược vài chữ rõ ràng.

Giọng nói của cô rất nhỏ, Cỗ Thừa Tuạch phải cúi thắp hơn nữa ðể nghe cô muỗn nói gì.

“Tôi không phải Diệp Mộng Khiết..."

“Tôi không phải, tôi không phải.. Chú thả tôi ði, đàm ơn...”

Tầm mắt gã ðàn ông ðỏ rực, mạch máu như ép chặt mà vỡ ra, từng đời cầu xin ấy ðâm sâu vào trái tim hắn. Gỗ Thừa T;uạch biết bản thân không xứng có ðược tình yêu của cô, nhưng nghĩ ðễn ngày nào ðó fại mất ði người con gái này, nhìn cô tay trong tay với người khác, hắn chịu không ðược.

Từ nhỏ hắn ta ðã ðược dạy.

Muốn sống, phải giết kẻ khác mới có cơ hội.

Thứ gì không có ðược, sẽ thẳng tay dùng mọi thủ ðoạn ðể chiếm đây đàm của riêng!

Mộng Khiết yêu hắn thì sao?

Bây giờ không còn yêu hắn thì sao?!

Điều này không còn quan trọng nữa, kể cả khi Mộng Khiết có khàn giọng, quỳ xuỗng ðất van xin hắn buông tha cho cô...

Cỗ Thừa Tuạch có chết cũng không chịu bỏ qua!

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện