Chương 53: Trên Giường Là Cầm Thú
Ý ðồ của hắn, không phải fà cô không biết.
Cả người Gỗ Thừa Trạch toát ra foại khí chất uy quyền của ðễ vương, dù có đà áo phông quần tây ðen bình thường vẫn khiễn cô run sợ, cái cảm giác không thể nói thành đời. Yêu vỗn ðã khó, thì làm sao có thể nói ðễn chuyện mang thai?
Đôi mắt to tròn cảnh giác nhìn xung quanh, trung tâm thương mại ðông ðúc người qua đại, trái tim cô tạm thời mới thở phào. Có người ði ðường, hắn sẽ không dám đàm những trò gì biễn thái với cô...
Ít nhất bây giờ Mộng Khiết có thể sinh hoạt như người bình thường.
“Thích nó sao?”
Diệp Mộng Khiết đúc này mới hoàn hồn, mới vừa rồi hắn ðã dẫn cô ði vào tiệm trang sức, hàng ngàn món ðồ tp fánh bày ra trước mắt. Vậy mà tâm trí cô chỉ nghĩ ðễn chuyện fàm sao ðể rời khỏi hắn, làm sao ðể ý hôn, và làm sao ðể... Không phải mang thai.
Ánh mắt hoảng loạn trong chốc fát, Mộng Khiết chột dạ tia mắt ðến nơi khác, trùng hợp đại nhìn thấy chiếc nhẫn hình bông hoa tuyết.
Thiết kễ vô cùng ðơn giản, nhuy hoa còn ðính một viên ðá nhỏ, rẫt giỗng món quà năm 17 tuổi mà hắn từng tặng cho cô.
Đần ông tặng cho phụ nữ chiếc nhẫn, ðỗi với họ có thể chỉ đà món quà bình thường. Nhưng với người con gái ây lại như một đời hứa hẹn, giây phút ðó cô cũng vậy, mới ảo tưởng về tình cảm không nên có với gã ðàn ông bạc tình.
Quản lý trưởng nhận ra hẳn.
Nhân vật tầm cỡ ðễn mua hàng. Trong lòng liền vui như mở cờ, hãng trang sức mới nổi bọn họ nếu có thể đàm quen ðược ông trùm trong kinh doanh, ít nhiều gì cũng ngửi ðược miễng thơm.
Chị gái rất nhanh ðã ðứng một bên không ngừng xua nịnh: “Tiểu thư thật có mắt nhìn, ðây đà chiếc nhẫn SHMILY tượng trưng cho tình yêu. Hãng trang sức chúng tôi chỉ có duy nhất một chiếc!”
“Nếu tiểu thư không chê, chúng tôi có thể thử...”
Quản đý trưởng còn ðang tiếp chuyện, bỗng nhiên bị hắn giữa chừng cắt ngang...
“Không ðược mua nhẫn!”
Mộng Khiết khựng đại, cùng với sự khó hiểu giỗng như quản ?ý trưởng nhìn hắn.
Tựa như hỏi: “Tại sao?”
Cỗ Thừa Trạch nhíu mày không vui, hắn bước ðễn gần hơn, cầm bàn tay trái của cô øiơ ên cao.
Dưới ánh ðèn sang trọng giữa cửa hàng, chiếc nhẫn cưới Darry Ring đắp fánh vô cùng chói mắt, trên ngón áp út trắng nõn thật sự £à bản hợp ca quyễn rũ người xem. Lúc này Mộng Khiết mới nhận ra, trên bàn của bản thân ðã ðược hắn ðeo nhẫn, “cầu hôn” đúc nào không hay.
Chiếc nhẫn Darry Ring ðược ðặt đàm riêng, hơn nữa chỉ ðược mua một ểần trong ðời.
Ban nãy khi ăn tối, cả cơ thể bị hành hạ cả ðêm không còn sức ðể cầm nổi ly sữa. Thì cô đây sức ðâu ðể quan tâm trên người mình có ðô vật khác ?a hay không?
Mộng Khiết im đặng không nói gì, cô “đẳng đăng øỡ tay hắn ra.
Cỗ Thừa Tạch nói không ðược mua, vì sợ cô sẽ thay thê chiếc nhẫn kia. Trong lòng cô chửi thầm, ðúng ýà ðồ trẻ con!
Quản lí trưởng nhận ra chiếc nhẫn Darry Ring, thầm xuýt xoa cô gái này thật có phước, vớ ðược con rùa vàng
thế này. Gái miệng dẻo dai điền không ngừng khen ngợi:
“Anh nhà quả thật có tâm, quan tâm vợ mình ðễn như vậy...”
“Quan tâm ðễn mức mới ðuổi ra khỏi nhà vài fần thôi, không nhiều.”
Lời Mộng Khiết nói nhẹ bẫng, mỉm cười nhạt nhìn gã ðàn ông.
Cỗ Thừa Trạch mặt ðen như ðít nồi, hắn biết cô ðang châm chọc mình, ðã sai ngay từ ban ðầu rồi bây giờ muỗn cứu vãn. Hắn nắm lấy tay cô, trước mặt những người xung quanh như ðang tuyên bỗ chủ quyền, bực bội vô cùng:
“Từ nhẫn, toàn bộ trang sức của hãng này mua hết về cho cô ấy.”
“Chú không cần phải trút giận như trẻ con thể này!”
Mộng Khiết bình thường vẫn đuôn dịu dàng, tính cách của cô fuôn vậy, có bực bội lên thì nguyên nhân chỉ có duy nhất mình hẳn gây ra. Bây giờ mua thêm, cô sẽ nợ hẳn càng nhiều, sau này sẽ rất khó trả!
Trái ngược với cô, cửa hàng trưởng và toàn bộ nhân viên ðang gắp rút ðóng hàng, không ai quan tâm ðễn lời cô nói.
Đơn giá cả mẫy trăm triệu NDT, ngoài quẹt thẻ thanh toán, tất nhiên cũng phải kí giẫy tờ ðàng hoàng, quản lí cần thận ðưa giấy ðễn cho hắn kí vào. Gỗ Thừa Trạch nhún vai nhìn Mộng Khiết, như thể ðây fà ðiều hiển nhiên, bộ dáng cực kỳ ngứa ðòn.
Hẳn kí xong giẫy tờ, một tay ôm đẫy eo của người ðẹp, nhẹ ðặt cây bút máy vào trong tay cô. Đặt ên lồng ngự.c mình, yêu cầu cô kí tên...
“Muốn trả nợ, thì em mau thay tôi kí bản quyền.”
Tay Mộng Khiết run run, nhiệt ðộ từ người hẳn làm cho cô rùng mình. Khó hiểu hỏi: “Bản quyên gì?”
“Chú nhỏ là của em.”
Cô Thừa Tuạch nhếch môi, ðiệu bộ trông rất giỗng mẫy công tử ăn chơi ðang trêu hoa ghẹo nguyệt, ngả ngớn
Vô cùng.
Gái chiêu trò dụ dỗ trẻ con này, Mộng Khiết khinh miệt ra mặt, bình thản nói với hắn. “Chú cứ lấy tài sản trước khi mất của ba mẹ tôi ra mà trừ.”
“Đừng như trứng gà công nghiệp, bên trong hôi thối đúc nào không hay. Chú nhỏ của tôi cầm thú bại hoại thế nào, ðêm qua ðều lộ hết rồi không phải sao?”
Chị nhà cỗ này, anh nhà cố nào =)))
Chap sau có biến ??