Mộng Khiết không tự chủ nhíu mày, nhìn hắn lén lút làm đồ cho con, như thể sợ cô tỉnh dậy rồi tức giận

mắng lên. Lúc đó sẽ không ðược làm nữa, bé con sinh ra cũng ảnh hưởng bởi tâm lý của người mẹ, ghét

bỏ không cho hắn lại gần.

Cho đến khi Cố Thừa Thạch lắp ráp xong xuôi, quay đầu nhìn lại đã thấy cô im lặng nhìn mình, hắn

như đứa trẻ mới lớn làm sai. Giật mình giấu đi chiếc nôi vừa mới lắp sau lưng, nhưng càng giấu càng

lộ, không có cách nào khác chỉ có thể chỉ vào nôi, nhỏ giọng nói:

“Tôi... Tôi lắp nôi cho con, em không ðược vứt đi.”

Thấy Mộng Khiết không trả lời, hắn lại nói tiếp.

“Cái này là do tôi mời nhà thiết kế đến, tạo ra bản thảo sau đó mới bắt tay vào làm..."

“Chú lắp nôi cho con, nhưng cái thai mới được 2 tháng?”

Ở dưới lớp chăn, Mộng Khiết đang lăng lẽ xoa bụng, cảm giác được ở ðây có một sinh mệnh thần kỳ

tồn lên. Cảm giác rung động xen lẫn vui mừng, tầm mắt bỏ qua hắn nhìn sang chiếc nôi nhỏ ðược trải

một tắm nệm màu hồng phấn, cấu trúc cầu kỳ nhưng trông rất êm ái.

Kẻ ngốc nhìn sơ qua cũng hiểu, người lắp nó đã tốn biết bao nhiêu công sức lẫn tâm tư.

Cô mộng tưởng đến ngày bé con ra ðời, nằm trong chiếc nôi ngoan ngoãn ngủ say. Cô gái nhỏ bất giác

mỉm cười, chỉ là chưa bao lâu nét cười đã hạ xuống, nhìn về phía hắn thở dài.

“Tôi không cần chú làm mấy việc dư thừa này, ở ngoài kia có bán biết bao nhiêu thứ lắp sẵn. Tại sao

chú không mua?”

Dừng một chút, hắn cúi gầm mặt, bên khoé mắt lần đầu tiên xuất hiện màu ửng đỏ.

Từ sau lần quỳ bậc thang để cầu xin cơ hội ðược gặp lại cô, hắn gần như không khóc một lần nào, 3 lần

duy nhất hắn khóc. Là khi sinh ra ðời, lớn hơn chỉ vì sợ mất cô mà khóc đến mức đôi mắt mất đi thị lực,

lần cuối cùng khi thấy cô gái nhỏ mặc áo cưới.

Lần thứ 4, là khi hắn nghe tin và nhận ra, cô gái không có trái tim này muốn bỏ con...

“Tiểu Khiết, tôi chỉ muốn dành những thứ tốt nhất cho em và bé con của chúng ta...”

Bàn tay thô ráp đầy vết chai sạn khẽ nắm lại, hắn cố gắng che đi ngón tay cái vừa bị thương, máu đỏ rỉ

ra đều ðược hắn lau vào quần, sợ cô sẽ lo đăng. Mà hình như hành động này thật thừa thãi, hắn cười chế

giễu, cô vốn không yêu hắn, sẽ không quan tâm đến hắn.

Nhưng phải làm sao đây, trong khi hắn không thể buông tay cô?

Mái tóc đen rũ xuống, che đi phần nào gương mặt điển trai tựa như tuyệt phẩm do đẵng trên cao tạo ra.

Gã đàn ông cười lên chế giễu, chỉ là không hiểu vì sao, khoé mắt hắn lại ngứa ngáy khó chịu, chẳng bao

lâu lại chảy ra thứ nước lạ lẫm....-

Gã đàn ông đứng trước mặt cô, cao lớn là vậy, nhưng bây giờ lại cắn răng rơi nước mắt./

Bước chân run rẫy đi đến bên cạnh cô, không có cách nào diễn đạt quỳ xuống, dè chừng nắm lấy tay cô.

Áp lên gương mặt mình, hắn từng khinh thường những kẻ yếu đuối chỉ biết khóc, chỉ là hiện tại, hắn lại

không có cách nào áp chế từng giọt nước mắt đáng ghét này.|

Hoá ra, yêu lại khiến con người trở nên hèn mọn đến vậy."

“Tiểu Khiết, em có thể không yêu tôi. Nhưng ðứa trẻ thật sự không có tội, tôi xin em, xin em đừng bỏ

con...”.|

Chưa ðược bao lâu, trong ánh mắt tuyệt vọng của gã ðàn ông, nước mắt trào ra không ngừng”

Cố Thừa Thạch nắm lấy tay cô áp lên bụng của chính mình, hắn cũng không chần chừ, áp tai lên vùng

bụng vẫn hơi bằng phẳng không khác hơn trước bao nhiêu của cô. Giọng nói run rẩy đến cùng cực, vừa

lắc đầu vừa gật ðầu, không biết cách ðể cho cô hiểu.

Bởi vì hắn sợ mất cô, sợ mất con.

“Tôi yêu con, yêu em, yêu ðứa trẻ trong bụng em.”

“Tiểu Khiết, em ðừng bỏ con, đứa trẻ không có tội. Em hận tôi cũng ðược, nhưng xin em, xin em ðừng

tước bỏ đi quyền ðược làm cha của tôi...”

Nước mắt nóng hồi chảy lên bàn tay nhỏ nhắn, Mộng Khiết ngây ngốc ngay tại chỗ, đầu óc cô hỗn đoạn

một mảnh tối tăm. Trong giây lát, cô nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng cầu xin của hắn, giống như nhìn

thấy mình của trước đây, đau khổ cầu xin hắn tin cô trong sạch.

Nhưng sau ðó thì sao?

Hắn mặc lại quần áo, tàn nhẫn tát cô, sau đó rời đi không thương tiếc.

Mộng Khiết cười nhạt, cảm thấy bản thân đã có thành tựu.

Trông hắn thảm hại không còn dáng vẻ ngạo mạn trước đây, đáng lẽ cô phải mừng vui hét lớn. Nhưng

ðằng sau lớp áo, sâu trong trái tim lại khó chịu vô cùng, nguyên nhân là vì sao? “Cố Thừa Thạch, chú biết không?”

“Nếu như ngày phát hiện chúng ta lên giường, chú chịu tin tôi một lần, cho tôi một lời để nói. Có lẽ hiện

tại tôi sẽ cho chú một cơ hội.”

Hốc mắt cô gái lạnh toát, dựa nhẹ vào lưng giường phía sau, thẳng thừng hất tay gã đàn ông ra khỏi

người mình. Mệt mỏi nằm xuống đắp chăn qua người, cả cơ thể chui sâu vào chăn gối, không muốn đối

diện với hắn thêm một giây phút nào nữa.

“Cố Thừa Thạch, nếu tôi muốn chú dùng mạng sống để đổi lấy ðứa trẻ này...”

“Chú làm được không?”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện