“Cố Thừa Thạch, nếu tôi muốn chú dùng mạng sống để đổi lấy đứa trẻ này...”
“Chú làm ðược không?”
Mộng Khiết đang quay lưng về phía hắn, nhắm mắt như thể muốn trốn tránh.
Cô vĩnh viễn không thấy ðược, Cố Thừa Thạch đã suy sụp như thể nào, nước mắt chảy xuống gương
mặt tinh xảo. Hắn chết lặng ở đó, không nhớ được từ lúc nào mà người con gái này lại nhẫn tâm đến
vậy, cho hắn hi vọng rồi thẳng thừng đẩy vào hố sâu tuyệt vọng.
Kiếp trước, dù hắn chưa từng khóc trước mặt cô. Nhưng ít nhất khi thấy Cố Thừa Thạch bị thương hay
chảy máu, trong đôi mắt ấm áp kia sẽ xuất hiện sự lo lắng, hắn sẽ được cô chăm sóc từng chút một.
Cố Thừa Thạch từng xem đó là hiển nhiên, bây giờ linh hồn của cô như một hạt giống đã chết, không
bao giờ có thể sống lại.
Diệp Mộng Khiết muốn hắn chết. Hiển nhiên nếu cô muốn, tất cả mọi chuyện hắn đều có thể làm!
Chỉ là... Khi hắn chết đi rồi, ai sẽ đà người bảo vệ cho cô và con?
“Tiểu Khiết, chỉ cần em sinh ra đứa con này. Tôi sẽ để em rời đi.”
Mi mắt Mộng Khiết khẽ mở, khó tin cố gắng ngồi dậy, nhìn hắn không chớp mắt.
Hành động không chút suy nghĩ của cô là con dao đâm vào trái tim hắn, Cố Thừa Thạch gượng cười
chua xót. Hắn không hiểu vì sao, dù khuôn miệng đang cười, nhưng trong lòng cực kỳ đau, hô hấp cũng
trở nên khó khăn vô cùng.
“Chú sẽ không thất hứa?”
“Em không tin tôi?”
Cô Thừa Thạch nâng thân hình cao lớn đứng dậy, tiến về phía cô gái, tựa như lúc nhỏ muốn vén mái
tóc rối bời của cô sang một bền.
Nào ngờ, bàn tay còn chưa kịp chạm vào, Mộng Khiết đã cảnh giác lùi về sau. Đặc biệt còn nhấn mạnh
mấy từ...
“Không bao giờ tin!”
Bởi vì, hi vọng càng nhiều, thất vọng càng cao.
Mộng Khiết không muốn đời này sẽ lặp lại bi kịch, cô dứt khoát từ chối, trừng mắt nhìn cánh tay đang
dừng giữa không trung.
Gã đàn ông không còn lạ lẫm, nhìn cô trong giây lát, sau đó cũng cúi xuống. Để tầm mắt của mình đối
diện với gương mặt tuyệt sắc, hắn trực tiếp giữ cô lại, không cho phản kháng, nghiêng đầu hôn mạnh
lên cánh môi màu hồng phấn.
“Chú làm gì...
Nụ hôn bị gã đàn ông mạnh mẽ chiêm đóng, đè ngược cô nằm xuống giường.
Mộng Khiết muốn nói nhưng không thành, giọng nói ngắt quãng ấp úng, ưm a rất thành công khiêu
gợi bản năng chiếm hữu của đàn ông.
Gã đàn ông không còn cách nào khác, nhân lúc cô mở miệng nói lớn liền đưa lưỡi vào trong, khuấy đảo
hang động ấm áp. Quét sạch sương sớm trong suốt về phía mình, nghiêng đầu ham muốn nuốt sạch.
Hắn tự hỏi, có phải miệng nhỏ này tẩm mật ngọt hay không. Khiến hắn càng hôn lại càng nghiện!
Cho đến khi Mộng Khiết phản ứng quá mãnh điệt, thẳng thừng cắn xuống con quái vật đang cố gắng
xâm chiếm. Mùi máu tanh nhạt thoang thoảng trong khoang miệng, Cố Thừa Thạch mới buông cô ra,
thoả mãn liếm đi tơ máu của mình dính trên khoé môi ngọt lịm.
“Tôi có thể buông tha em. Nhưng Tiểu Khiết, trong những ngày tới khi thai nhi còn phát triển, em
không có quyền đuổi tôi đi!”
Sự cảnh giác của Mộng Khiết như tràn đến cổ họng, uất hận không thể nói gì.
Cô gái nhỏ nằm trên giường thở dốc vì thiếu khí, dây áo vừa rồi còn bị hắn kéo xuống, tưởng chừng
muốn khiến cô chết đi ngay tức khắc. Toàn bộ cơ thể run lên, cô thẳng tay gạt đi bàn tay thô ráp đang
đặt trên bụng mình, vô lực đối chấp.
“Hiện tại đều có thể. Nhưng Cố Thừa Thạch, sau này quyền nuôi con nhất định phải thuộc về tôi!”
“Được!”
Ít nhất, cách tạm thời này sẽ cho cô hi vọng giữ lại đứa trẻ vô tội.
Cố Thừa Thạch nằm lên trên giường, thuận tay ôm cô vào lòng. Dẫu sao nếu đã đặt ra thoả thuận,
Mộng Khiết không có quyền cấm đoán hắn tiếp xúc với thai nhi trong bụng, cũng chỉ đành mặc kệ hắn
cô ôm hôn, sờ đoạn vùng bụng có hơi nhô lên.
Trong phòng ngủ, rèm tự động kéo lại làm không gian trở nên tối mù.
Trên trần nhà, từng ngôi sao nhỏ được hắn tinh tế dán lên khắp nơi toả ra từng ánh sáng mờ nhạt, lấp
lánh như bầu trời nhỏ mà hắn dành cho bé con trong bụng.
Mỗi ngôi sao đều do hắn cho người gọi các nhà nghệ thuật tạo ra, giữa ngôi sao còn ðược trang trí chút
vụn đá quý, nhìn bình thường nhưng lại chứa đựng biết bao tình yêu hắn dành cho con. Cố Thừa Thạch
vùi sâu trong mái tóc đen dài, cảm nhận mùi hương của cô, hèn mọn ôm lấy người con gái vào lòng.
Sau hôm ðó, ít nhất hắn vẫn được nhìn thấy Mộng Khiết ngoan ngoãn để hắn chăm sóc cô, tận hưởng
hạnh phúc mà một người làm cha vốn nên có được.
Tự tay mua từng chiếc váy dành cho phụ nữ mang thai, lựa từng món đồ chơi cho con, quần áo cho trẻ
sơ sinh đều ðược hắn chọn ra kỹ lưỡng. Màu sắc xanh hồng nằm gọn trong góc tủ, bởi vì hắn không biết
giới tính của con, chỉ có thể phòng ra trường hợp bé con sinh ra là trai hoặc cũng có thể là gái.-
Từng một lần, Mộng Khiết vô tình đi ngang phòng ngủ, có lần đã thấy Cố Thừa Thạch nghe lời má
Lưu thử nhét gối vào bụng. Đi đứng như mẹ bầu, để tự mình cảm giác khi mang thai sẽ khó chịu đến
nhường nào để còn học mà chăm sóc cô./
Hay là một lần thấy hắn đang thử đẩy xe tập đi cho em bé, tưởng tượng ra cục cưng khi tập đi sẽ dễ
thương như thế nào. Gọi hắn một tiếng cha trong hạnh phúc!.|
Thời gian bình yên trôi đi, chỉ riêng hắn biết, sau khi đứa con chào ðời. Hắn sẽ phải rời xa cô và con,
không được nghe tiếng con khóc chào đời, gọi hắn một tiếng cha... *
Nhưng, không sao hết.
Miễn là cô bình an sinh ra bé con, máu thịt của hắn và cô. Dù có ép hắn nhảy xuống sông, lao xuống
biển, chuyện gì hắn cũng có thể làm! *