Chợt, Mộng Khiết lại rơi nước mắt.

Từng giọt, từng giọt như viên pha lê rơi xuống trên mu bàn tay hắn.

Đối với chiêu lấy nước mắt doạ người này của cô, Cố Thừa Trạch đã sớm quen thuộc, nếu như mọi khi sẽ thường chịu thua, buông tha cho cô.

• Tiền Mộng Khiết phản ứng rất kịch liệt, nước mắt trào ra như thác đổ, khóc

tại hẳn, có thước

Có ðiều lần đến mức hai mắt đỏ hoe. Tiếng khóc nức nở truyền đến tai hắn, Cổ Thừa Trạch không nhịn được ngưng lại hành động, khẽ lau nước mắt cho cô, lạnh giọng hỏi:

“Sao lại khóc?”

Sắc mặt gã đàn ông hung ác nham hiểm, bây giờ lại ngưng tụ ngay tại chỗ, không đành lòng hỏi: “Tiểu Khiết, em ghê tởm tôi đến vậy sao?”

Mộng Khiết không trả lời, nghiêng người thoát khỏi sự kiểm soát của hắn, cơ thể nhỏ nhắn cuộn tròn trong chăn run rẩy kịch liệt.

Từng giây từng phút trôi qua, đồng hồ chỉ điểm 2giờ chiều, cũng là thời gian cục cưng tỉnh giấc

Mộng Khiết lau nước mắt, sợ con bị đói sẽ khóc ầm lên, vội vã ngay trước mắt hắn bước loạng choạng vào phòng tắm. Tẩy rửa sơ qua người mới mặc chiếc váy khác, chiều dài qua gối, đủ để kìm nén không gây kích thích cho hắn mới đi đến phòng của con.

ra gã đàn ông văn v

hạn trên, hắn khi VN

Để lại gã đàn ông vẫn đang cởi trần thân trên, hắn không ngờ đến cô vẫn còn giữ khoảng cách với mình, tâm trạng vừa hưng phấn bây giờ lại khó chịu không vui.

từ khoảng 6 Nh

Cố Thừa Trạch trực tiếp kéo hộc tủ lấy ra điếu thuốc được cất gọn trong góc, ngòi lửa ðịnh châm giữa chừng lại ngưng đọng, hắn buồn bực thế nào vẫn là vứt nó vào trong thùng rác.

Hút thuốc sẽ ảnh hưởng đến cô và con!

Khoảng 20 phút şau, phía dưới nhà Mộng Khiết ðang ôm Lam nhỏ cho uống sữa, bé con háu ăn mút từng đợt no nê. Gương mặt phẫn nộn hồng hồng đáng yêu, thấy bóng dáng quen thuộc lại gần, cục cưng uống sữa không quên quẫy đạp tay chân.

Hắn đứng bên cạnh nhìn thấy cô quay lưng về phía mình, bộ dáng cực kỳ khó coi như muốn che giấu tội

ác.

“Tôi chỉ xem con, sẽ không làm gì em."

Khoé mắt cô gái hồng hồng, không trả lời. Thay vào đó cúi xuống vỗ về tấm lưng tròn tròn của cục cưng...

Trẻ con chưa đầy 9 tháng tuổi vẫn còn ham ngủ, uống sữa no bụng liền thoả mãn nhếch môi, đôi mắt tròn tròn khẽ chớp. Cổ Thừa Trạch thẳng thừng ôm lấy con từ tay cô, đặt lên vai mình nhịp nhàng vỗ lưng, động tác xem như rất linh hoạt.

Hắn vừa mới tắm xong, tóc còn chưa khô ráo, cả người toả ra mùi hương bạc hà thanh mát.

Lam nhỏ được cha ôm cực kỳ thích thú, chưa quá 15 phút đã ợ hơi, thoải mãi nằm trong lòng hắn dịu

diu mắt ngủ. Cố Thừa Trạch nhìn gương mặt trẻ con ðang chúm chím chiếc miệng xinh, không nhịn được bật cười.

“Tiểu Khiết, xem ra con ham ăn giống em rồi

Cô bị vu oan giá họa, ngay lập tức nhíu mày, đứng dậy muốn ôm lại con.

“Tôi không ham ăn!”.

Gã đàn ông cắt đứt lời cô: “Không ham ăn, cho nên người không có bao nhiêu thịt”.

“Ôm không sướng”.

*

Mộng Khiết rõ ràng muốn đánh chết tên mặt dày ngay trước mắt.

Hắn đưa tay xoa mái tóc đen dài được cột gọn gàng, chốc lát đã làm cho nó rồi tung. Cô không biết đây

là sở thích của hắn, đó là cực kỳ thích trêu chọc cô...

Hơn nữa còn tận dụng lúc con ngủ mà không để cho cô mắng mình được, tức tối dậm chân tại chổ, con nhím xù gai muốn điên lên, Cố Thừa Trạch lại bình thản

gọi má Lưu và vú nuôi đến đưa con gái cưng cho bà dỗ dành

“Nhờ hai người chăm sóc con bé, sữa Tiểu Khiết hút vẫn còn trữ đông trong tủ. Khi nào con dậy hãy cho Ánh Lam ăn, tôi và cô ấy đi có việc 2 hôm!”

Giọng nói Cố Thừa Trạch không cao không thấp, cố gắng không làm con thức giấc

Vú nuôi nhận Lam nhỏ từ tay hắn, gật đầu bảo rằng đã hiểu mới ôm cục cưng quay lại phòng ngủ, đặt xuống nôi nhẹ nhàng canh chừng.

Cả quá trình âm thanh không quá lớn, bởi vì sợ cục cưng sẽ tỉnh dậy bất ngờ. Cố Thừa Trạch đưa mắt nhìn con nhím ðang xù gai dần dịu lại, khó hiểu đứng yên tại chỗ, rõ ràng không hiểu hắn muốn dẫn cô đi đâu.

“Không phải em muốn gặp cha mẹ?”

Gã đàn ông lại xoa đầu cô.

“Chuẩn bị đi, lát nữa tôi dẫn em đi gặp.”

Đáy mắt Mộng Khiết ngạc nhiên, dường như sắp quên cả hô hấp, bên tai ù ù lặp đi lặp lại câu nói của hắn. Cả người sững sờ tại chỗ, mất một lúc mới giật mình, run run hỏi lại.

“Thật şao?”

Rất rõ ràng, nét mặt cô vui như đứa trẻ được khen thưởng. “Chú cho tôi gặp cha mẹ thật şao?!”

Gã đàn ông buông tay khỏi cằm cô, nhíu mày khinh bỉ, bỏ đi một mạch lên lầu, cũng không cho cô thời

gian chuẩn bị nữa. Ngoài mặt vờ như tiếc nuối...

“Em không muốn gặp thì thôi, tôi cũng không ép.”

Mộng Khiết sửng sốt không nói được một chữ.

Hai chân lon ton chạy đuổi theo hắn, nắm lấy tay áo dùng sức kéo về.

“Tôi muốn gặp!”

Cố Thừa Trạch không mở miệng ngay, thay vào đó là dừng bước chân, quay đầu nhìn cô đang gấp rút nắm lấy tay mình. Trong bầu không khỏi hoài niệm, năm xưa cô cũng từng nắm kéo tay năn nỉ thế

này...

“Vậy em còn không mau chuẩn bị?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện