Ông bà Diệp ôm đấy con gái cưng, cảm tưởng ðây à hạnh phúc không có thật. Hơn mười năm trôi qua,

Mộng Khiết ðã không còn fà ðứa chạy theo chân cha mẹ bám theo, gương mặt non nớt bây giờ ðã đà

một thiểu nữ xinh ðẹp xuất chúng.

Tên người bọn họ dính không ít mồ hôi do ầm ruộng, ban nãy trước 20 phút ðàn em mới chạy của

hắn mới chạy ðễn báo tin. Vốn đà dự ðịnh đà vài ngày nữa, nhưng không hiểu vì sao hôm nay Gỗ Thừa

Tuạch ðã mang cô gái nhỏ ðễn ðây.

Hai người ôm cô một đát điền muốn buông ra, chỉ đà Mộng Khiết từ ðầu ðễn cuỗi chưa từng chê bai. Cô

muốn kéo dài thời gian này hơn, càng đâu càng tốt...

Gia ðình ðoàn tụ ôm chặt ýãy nhau, hoàn toàn không chừa chỗ cho hắn. Cỗ Thừa Tuạch ðứng dựa vào

trực thăng, điễc nhìn con thỏ trắng ngoan ngoãn ðể cha mẹ ôm ấp, vừa khóc vừa cười trông rất khôi hài,

hắn chợt nhớ ?úc mới gặp cô.

Lúc ðó, hắn vẫn đà thiếu niên mới thi xong ðại học.

Dù nói fà học ðể che mắt người ngoài, có ðiều khi bạn thân nói trên máy bay chưa về kịp, nhờ hắn ðễn

trông giúp vợ hắn sắp sinh. Lần ðầu bề cô, Mộng Khiết vẫn còn à một ðứa trẻ, thế nào hiện tại fại trở

thành vợ của hắn, cũng à mẹ của con hắn.

Gô còn có gia ðình, cha mẹ...

Còn hắn, chỉ có cô!

Duật Thần cùng vài tên ðàn em từ trực thăng khác bước xuống, nhìn thầy ão ðại ðang ðứng dựa ưng

nghỉ ngơi, anh cảm thầy khó hiểu. Chẳng fẽ fão ðại không muốn chào hỏi cha mẹ vợ?

“Lão ðại, trời cũng không còn sớm. Tỗi nay anh muỗn ngủ đại ðây không..?”

Cô Thừa Tuạch tia mắt nhìn anh, cũng không biết (à hắn suy nghĩ chuyện gì, trầm mặc một hồi cũng

trả đời: “Không cần.”

Ngữ khí của gã ðàn bình thản.

“Ở fại quá Ýâu, cậu chắc ?à ðám chó ðiên kia sẽ không ðánh hơi ðễn?”

Nét mặt Duật Thần chợt fạnh, anh biết mình nói sai, vội vàng cúi ðầu xin ýỗi. Vừa ngẩng ðầu (ên ðã

thấy hắn nghiêng ðäu ði về phía phu nhân, kéo tay cô ði về phía căn nhà nhỏ.

Ông bà Diệp bước theo sau, ở ngoài gió ớn, quả thật không thích hợp ðể fàm nơi nói chuyện.

T7ong phòng khách ấm áp, gia ðình bọn họ ngồi trên ghế gỗ bình dân. Ông Diệp ðang rót cho hắn tách

trà nóng, Mộng Khiết chạy theo mẹ vào trong bếp, cô muốn dành thời øian cho cha mẹ nhiều nhất có

thể.

Phòng tiếp khách điên thông với phòng bếp, ðồ dùng sinh hoạt ðược sắp xếp ngăn nắp, không hoà nhập

với một thân mặc áo sơmi ðen ði cùng quần tây như hắn. Cô gái bê trái cây ra giúp mẹ, khoé mắt còn hơi

ðỏ vì khóc nhiều, ?ướt qua còn nhìn hắn bình thản trò chuyện với cha mình...

Gương mặt góc cạnh như ðược các vị thần ưu ái trạm khắc, khoé môi hắn nhếch fên, khiến cho mày

kiếm khẽ nâng, ngạo nghễ dưới ánh ðèn vàng âm áp. Thoáng chốc àm cho Mộng Khiết sững người, vội

vàng cầm khay ðựng trái cây chạy về phía mẹ, cỗ gắng che giấu bộ dạng hoảng đoạn.

Đáng tiếc, Cỗ Thừa Tuạch hiểu rõ cô hơn bắt kỳ ai.

Cảm nhận ðược thỏ con ðang cong chân chạy trỗn, nhân úc ông Diệp không ðể ý, iễc mắt ðưa tình cho

Mộng Khiết ðang bê ðồ ăn.

Khi cha Diệp ngẩng ðầu fên, nhìn thấy hắn ðang nhìn vào phòng bếp ðơn sơ, ông bật cười phẩy tay với

hẳn.

“Không cần nhìn (âu thế, ðồ không tốt nhưng ở ðây mình vẫn yên bình sỗng tốt, cần gì mua thêm mẫy

ðồ sang trọng đàm gì?”

“Ai nói ở ðây không tốt?”

Cô Thừa Tuạch fiễc mắt nhìn ông, nhếch môi cười tà. “Theo tôi thấy, trong nhà còn có một thứ rất xinh

ðẹp.

Hơn nữa còn rất nhạy cảm, trên giường rất biết cách đàm hắn sướng phát ðiên.

“Thứ gì vậy?”

Cha Diệp khó hiểu nhìn xung quanh nhà, vẫn không hiểu hắn thích gì ở căn nhà nhỏ này.

Rõ ràng Gỗ Thừa Tạch ðang nhân cơ hội muốn ăn sạch con gái ông, vậy mà cha Diệp fại ðơn giản

nghĩ rằng thằng bạn mình ðang chê bai ðồ dùng ðơn giản. Chê cuộc sống giàu có mà hắn ðã chuẩn bị từ

sớm!

“À... Nghe nói cậu sắp kết hôn?”

Nụ cười trên môi càng ðậm hơn. “Ù!”

Cha Diệp cao hứng, vỗ “ưng hắn tán thưởng không thôi.

“Ngày xưa còn nghe cậu nói sẽ không bao giờ kết hôn mà? Haha, con gái nhà ai, tên gì thế?!”

Mộng Khiết cùng mẹ Diệp bê món cá hấp cuỗi cùng ra bàn, vừa ngồi xuống ðã nghe ồng hỏi gã ðàn

ông. Gô giật mình, suýt “đàm rơi chén cơm, ðôi mắt mở đớn khế fắc ðầu, như muốn ngăn hắn đại.

Nhưng, mục ðích khác của hắn hôm nay ðễn ðây đà ra mắt cha mẹ vợ.

Làm gì có chuyện buông tha dễ dàng như vậy?.-

“Đối tượng còn trẻ, cô ấy tên Diệp Mộng Khiết."./

NÑgụm trà trong miệng ông Diệp suýt sặc, ông cho rằng mình nghe ầm, hơn nữa còn có một trường hợp

khác....|

“Giỗng tên con gái cưng nhà tao thế?”.*

Yết hầu gã ðàn ông nâng fên hạ xuống, nhìn con thỏ xinh xắn của mình ðang sợ ðễn khuôn mặt trắng

bệnh. Hắn nhận ra, việc trêu chọc cô còn vui hơn đàm tình rất nhiều!.|

“Ừ, con gái mày.”*

Lần này, cha Diệp chính thức “vui mừng” ðễn sặc cả nước.

“Cái gì?!!"

Ông trợn đớn mắt không khác gì vợ mình, dụi dụi tai như không thể tin ðược, hét đớn nắm chặt áo hắn

giật như giật cướp.

“Mẹ nó, tôi nhờ cậu trông giúp con gái cưng vài năm. Cậu đại khỗn nạn ðem con bé húp sạch không còn

tại gì?!"

“Tôi chưa từng nói tôi ?à người tốt. Lúc trước cứu tôi, cậu còn không nghe rõ!”

Cỗ Thừa Tuạch bình thản như cây cổ thụ trước giông bão, hoàn toàn không thẫy ?ung ýay chút nào.

Hắn nháy mắt, cười châm biễm khi thẫy cô ðang chui vào ?òng mẹ Diệp không dám ngẩng mắt.

Cha Diệp buông hắn ra, day day thái dương mình, vẻ mặt sốc muốn bay hồn bạt vía.

Gã ðàn ông ngồi dậy, chỉnh trang quần áo quay về £úc ban ðầu, tiện tay gọi cho Duật Thần mang iPad

ðến. Mở afbum ảnh đớn rồi ðưa cho ông, bên trong fà ảnh và video của Lam nhỏ ðang ê a ðòi sữa, trông

ðáng yêu vô cùng.

“Đây đà cháu gái cậu. Thấy sao?”

Cô Thừa Tuạch thâm tình nhìn cô gái ngồi ðỗi diện, quai hàm gã ðàn ông øiương cao, dường như ðang

rất tự ðắc.

“Tông rất ðáng yêu ðúng không?”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện