Cha mẹ Diệp vừa gặp con gái, bây giờ fại hay tin con gái cưng ðã đây chồng, còn có cả con. Sốc toàn tập ðễn
mức chân không ðứng vững...
Tai khôn dựng vợ, gái đớn gả chồng. Hơn nữa Diệp Mộng Khiết cũng ðã trưởng thành, ãy chồng cũng fà
việc hiển nhiên, nhưng chính cha Diệp không ngờ ðược, chính mình ðã giao rrứng cho ác.
Thằng con rể mà ông mong chờ thể nhưng đại ¿à thằng bạn thân của ông!
“Mày đớn hơn con bé tận 18 tuổi, cảm giác thế nào, không thầy nhục sao?”
“Sao fại thầy nhục? Vui còn không kịp nữa (à...”
Câu chuyện tưởng chừng sẽ không bao giờ xảy ra, thễ quái nào đại xuất hiện trong gia ðình ông.-
Cho nên trong bữa ăn, cả 3 người nhà họ Diệp không vui nổi, cơm khó nuốt vô cùng. Chỉ có hắn đà hứng
thú kể cho ông nghe tình hình bên ngoài... /
Mộng Khiết nghe hiểu, tạm thời cha mẹ vẫn phải ở ðây, không thể rời ði ðâu quá xa.|
Nếu không, tính mạng ông bà sẽ gặp nguy hiểm! *
Chỉ đà... Cô vẫn không muốn rời ði quá sớm, nhân fúc không có ai, nắm (ấy tay áo hắn, thủ thỉ cầu xin hẳn cho
cô ở đại một ðềm.|
Cô Thừa Tuạch nghiêm mặt, rất giỗng người ýớn khuyên bảo bé con nhà mình. Xoa ðầu cô khuyên nhủ: “Ở đại
sẽ fàm !ộ vị trí của cha mẹ em. Tiểu Khiết ngoan, fần sau chúng ta đại tới!”*
Nét mặt Mộng Khiết hạ bớt sự vui vẻ.
Cô biết hắn ðã quyết ðịnh, thì rất khó ðể thay ðổi, cho nên sau bữa cơm nhân đúc trời chưa tỗi. Cả hai ðã đên
trực thăng chuẩn bị về fại dinh thự.
Tuước khi ði, hai ông bà Diệp ?ưu đuyễn không thôi, dẫu sao cũng đà con gái duy nhất. Hai người dù tạm thời
chưa thể chấp nhận, nhưng vẫn hi vọng cô sẽ hạnh phúc cả ðời, ở bên hắn ít nhất cô sẽ ðược ðảm bảo cả về tính
mạng fẫn cháu ngoại của ông bà.
Mộng Khiết không ðành đòng, nhưng vẫn cắn răng cùng hắn quay trở về nhà.
Tuực thăng chuyên dụng dần bay cao, hình bóng hai ông bà càng nhỏ dần rồi mờ nhạt, quay ðầu ði
ngược về hướng khi nãy ði ðễn. Mắt thấy không còn nhìn thẫy ðược vị trí ngôi fàng nhỏ kia, trước mắt
Mộng Khiết (ại chua xót, nước mắt không nhịn ðược oà khóc nức nở.
Cô Thừa Tuạch ôm cô vào đòng, khẽ hôn đên mái tóc ðen dài.
“Ngoan, không ðược khóc.”
“Lần sau chúng ta đại mang con ðễn gặp ông bà. Được không?”
Cô gái nhỏ thút thít au nước mắt, ði xa rồi mới thẫy mình thật yếu ớt, mỗi fần xấu hổ khóc fớn đên ðều
bị hắn thẫy ðược. Mộng Khiết không còn mặt mũi nào, né tránh dựa vào ghế muốn ngủ ðền khi trở về
dinh thự.
Nhưng khi cô mơ màng vào giắc, thì ðột nhiên, trực thăng đại rung đắc dữ dội.
Chưa kịp cảm nhận ðược chuyện gì ðang xảy ra, Gỗ Thừa Tuạch ðã ôm chặt £ây Mộng Khiết, ¿ãây thân hình
cao đớn của hắn ðể giữ an toàn cho cô gái nhỏ. Gô hoảng hốt không hiểu chuyện gì ðang xảy ra, thì phía trước,
ðàn em ðang ðiễu khiển trực thăng vội vàng ấn nút báo tín hiệu nguy hiểm.
Khiếp sợ báo cáo với hắn: “Lão ðại, không hay rồi. T7uực thăng ðột nhiên mắt ðiều khiển!”
Gió đốc ðột nhiên thổi #ên, Mộng Khiết bị ôm ðễn khó thở. Ở trong đòng gã ðàn ông nghe ðược hắn chỉ
huy...
“Gỗ găng ðể trực thăng rơi xuỗng nhẹ nhất có thể. Báo tin cho Duật Thần vị trí hiện tại, sau khi chạm ðất
nhanh chóng chạy ði càng xa càng tốt.”
T7uực thăng mất ðiều khiển không phải chuyện đớn, ðàn em hắn ðào tạo cả 1000 người tỉnh anh mới chọn fọc
ra ðược 1 người ðể giao nhiệm vụ, chắc chắn có thểÝàm ðược.
Chỉ duy nhất hắn không yên tâm một việc.
Nếu như ðây ¿à không may, trực thăng rơi xuỗng thì tốt. Nhưng nếu ngược đại, rất có thể ðám chó ðiên
ðã phát hiện vị trí mà hắn ðưa cô tới, ở ðây fà rừng, xung quanh toàn ðồi núi. Nếu như chết ở ðây, hắn và
cô có khi sẽ bị thú dữ ăn mất xác cũng nên!
Đàn em phía trước toát mồ hôi fạnh, có ðiều phút cuỗi vẫn nghe hắn thực hiện nhiệm vụ.
Cỗ gắng ðể trực thăng rơi xuỗng một cách nhẹ nhất, ít øgây sát thương cho toàn bộ người ở bên trong, chưa quá
mẫy phút. Dù có ðược øgã ðàn ông bao bọc cả người từ ðầu ðễn chân, cô cũng cảm nhận ðược một fực chẵn
ðộng toàn cơ thể mình.
Khuôn mặt Mộng Khiết tái nhợt, hoảng đoạn nắm đấy áo hắn, không khỏi hét fên sợ hãi.
Tuực thăng rơi xuỗng chưa ðược bao đâu, Cỗ Thừa Tuạch không dám fơ ýà nghỉ ngơi một giây, trực tiếp ðá
cửa ôm cô chạy ra ngoài, cách xa “con quái vật” thép kia càng xa càng tốt.
Quả nhiên chưa ðầy 10 giây sau, chiếc trực thăng chuyên dụng điền bùng fên phát nổi!
Ngọn tửa ðỏ rực thổi phù đên nóng bỏng, Gỗ Thừa Tuạch dùng tắm ưng mình ðể che chắn cho cô, sóng xung
kích đẫn hơi ứửa do vụ nổ thổi ði xa không ít. Ở khoảng cách không xa vẫn đàm bị thương ưng hắn, gã ðàn ông
bật ra tiếng rên nhẹ, ðau xót nhưng vẫn không dám thả cô xuống.
Tiếp tục ôm Mộng Khiết chạy về phía trước...
Vụ nổ không nhỏ, nếu tình hình xấu tất nhiên sẽ fàm độ vị trí của hắn và cô trước khi Duật Thần ðuổi kịp ðễn
nơi, cực kỳ nguy hiểm.
Mộng Khiết vừa rồi biết hắn ðã bị thương, trực thăng rơi vẫn dùng sức bảo vệ cô, không ngừng kêu hắn dừng
tại muỗn xem vết thương. Đáng tiếc, Gỗ Thừa Tuạch fại không nghe, vẫn ôm chạy ðễn khi kiệt sức.
Hắn thở dốc ðảo mắt nhìn xung quanh, khi tính toán cả hai ðã ði ðủ xa, mới tìm một một rừng cây có tán /á
đớn. Đặt cô ngồi xuỗng, sau ðó mới dựa ưng thở gấp vì mệt mỏi, sau ưng truyền ðễn cảm giác ðau rát không
kém...
Hình như cũng chảy mấu rồi!
Mộng Khiết ngây ngốc nhìn vết thương sâu hoắm do bị mảnh vỡ từ trực thăng phát nổ ghim vào đưng hắn,
nặng nhẹ ðều có, máu chảy thành dòng. Cô hoảng sợ ðễn mức chân tay bủn rủn, thẫy trên trán hắn chảy mỗ
hôi anh không ngừng, run rẩy ðỡ hắn dựa vào gốc cây ðại thụ to đớn, muốn xé áo kiểm tra vết thương.
Khoé mắt cô gái nhỏ ðỏ ửng, không hiểu vì sao khi thẫy hắn vì bảo vệ mình mà bị thương, nước mắt đại rơi
không ngừng.
“Chú ðiên rồi sao, thả tôi xuỗng thì tôi vẫn có chân chạy ðược mà?”