Editor: Tiểu Anhh
Cảnh này chỉ một lần là qua, đạo diễn vừa hô cắt, Mạc Trăn bước thật nhanh đến chỗ nghỉ, cầm chai nước sô đa trên bàn uống vài ngụm lớn.
A Diêu bay tới bên người Mạc Trăn, tốt bụng nhắc nhở: “Nếu súc miệng thì phải nhổ nước ra.”
Miệng Mạc Trăn đang ngậm nước, thật sự rất muốn phun lên mặt A Diêu, cuối cùng hầu kết trượt một cái, ‘ừng ực’ đem nước nuốt vào trong bụng.
Thấy Mạc Trăn ngồi xuống ghế, A Diêu cũng ngồi phịch xuống đất bên cạnh anh, “Cái cô Tống Nghê kia đúng là háo sắc, cô ta chỉ muốn hôn anh mà thôi.”
Mạc Trăn: “...”
Cô có tư cách gì mà nói người khác? Không phải cô còn nhìn lén tôi tắm rửa sao! Mạc Trăn hờn giận im lặng, A Diêu nhìn Tống Nghê ngồi phía xa xa đối diện, ánh mắt cô ta vẫn dính chặt vào Mạc Trăn thì đôi mày mảnh dài nhíu lại, “Anh không thích cô Tống Nghê kia đúng không? Tôi cũng không thích cô ta.”
Mạc Trăn nghe vậy lạnh nhạt nhếch khóe miệng, “Tôi cũng không thích cô.”
A Diêu: “...”
Cô cảm thấy không vui, rất rất không vui, cho nên cô quyết định chỉnh Tống Nghê.
Yên lặng nhìn cô ta vài giây, Tống Nghê vừa đưa chai nước khoáng lên miệng đột nhiên “Bùm” nổ tung, chất lỏng trong suốt bắn tung tóe, rót lên người Tống Nghê một cái lạnh thấu tim.
Bất ngờ xảy ra biến cố khiến Tống Nghê sợ tới mức mặt biến sắc, tiếng thét chói tai của cô ta dẫn tới không ít người nhìn. Trợ lý bên cạnh nhìn tóc Tống Nghê không ngừng nhỏ giọt, bận rộn cầm khăn tay giúp cô ta lau vệt nước trên mặt.
Mạc Trăn cũng nhìn lướt qua Tống Nghê bên kia, sau đó cúi đầu liếc A Diêu đang ngồi xổm bên cạnh cười không ngừng thì đuôi lông mày anh khí khẽ nhướn, “Là cô làm?”
“Đúng vậy.” A Diêu nhìn Tống Nghê có thể đi diễn phim ma, cười càng vui sướng.
“Cô còn có thể làm được cái này?” Trong mắt Mạc Trăn chợt lóe lên một tia tìm tòi nghiên cứu, “Đúng rồi, cô vì sao không sợ ánh sáng?” Buổi sáng anh cũng muốn hỏi rồi, quỷ thế mà không sợ ánh sáng, điều này thật không khoa học.
A Diêu ngẩng đầu lên khinh bỉ nhìn Mạc Trăn, “Tôi vì sao phải sợ ánh sáng? Cái gọi là vật đổi sao dời, kẻ thích ứng được thì sẽ sống sót, bây giờ quỷ đều không sợ ánh sáng nữa.”
Mạc Trăn: “...”
Anh cảm thấy có chút không hiểu Darwin rồi.
Đường Cường đi tới, loáng thoáng nghe thấy Mạc Trăn đang lầm bầm lầu bầu nói gì đó, anh ta chớp chớp mắt: “Lại đang học thuộc lời thoại hả?”
“Nếu không thì sao?” Mạc Trăn ngẩng đầu, đúng lý hợp tình hỏi.
Đường Cường ha ha cười hai tiếng, đem vật đang cầm trong tay cho Mạc Trăn, “Báo của cậu đây, nhanh đi quan tâm tới sự đau khổ của dân chúng đi.”
Mạc Trăn nhận lấy, thuận miệng đáp: “Trẫm biết rồi, lui ra đi.”
Đường Cường: “...”
Mạc Trăn có phải muốn diễn phim cổ trang? Đường Cường nghiêm túc suy ngẫm xem gần đây có nhân vật Hoàng Đế nào không để nhận cho Mạc Trăn.
Bởi vì Tống Nghê cần phải trang điểm và tạo hình lần nữa, thời gian nghỉ ngơi của đoàn phim kéo dài đến nửa giờ. Sau đó vẫn tiến hành quay phim hết sức thuận lợi, bốn giờ chiều Mạc Trăn đã diễn xong. Đường Cường xoay người nhìn Mạc Trăn đi tới chiếc Bentley màu đen huýt sáo, hỏi: “Mạc thiên vương, cậu tự lái xe hay là tôi đưa cậu trở về?”
“Tôi tự lái xe về.” Đeo kính mát màu trà lớn lên mặt, khuôn mặt điển trai của Mạc Trăn chớp mắt bị che đi hai phần ba. A Diêu đi theo phía sau Mạc Trăn bay vào trong xe, anh vừa mới đóng cửa xe, cửa kính liền bị gõ hai tiếng.
Nhìn qua lớp kính thì thấy Tống Nghê đang mỉm cười với mình, Mạc Trăn nhíu nhíu mày, kiên nhẫn hạ kính xe xuống, “Có chuyện gì không?”
“Sư huynh, công việc hôm nay kết thúc sớm, chúng ta cùng đi ăn một bữa chứ?” Nụ cười trên mặt Tống Nghê vô cùng dụ hoặc, A Diêu cảm thấy trên đời này không có mấy người đàn ông có thể cự tuyệt lời mời của mỹ nhân như vậy.
Mà Mạc Trăn cố tình không cho cô ta chút mặt mũi.
“Buổi tối tôi còn có việc, Tống tiểu thư hãy tìm người khác cùng ăn với cô đi.” Mạc Trăn nói xong liền đóng cửa kính xe, lái ra ngoài.
Có đôi khi anh rất bội phục Tống Nghê, anh đã bày tỏ thái độ chán ghét rõ ràng như vậy, nhưng cô ta vẫn có thể làm bộ như không phát hiện, kiên trì quấn lấy anh.
Trên đường trở về Mạc Trăn vẫn lái xe rất nhanh, nhưng A Diêu đã có chuẩn bị nên không dễ dàng bị anh ném đi. Cả một đường cùng ô tô duy trì tốc độ ngang nhau, thậm chí A Diêu còn bớt chút thời gian đánh giá cảnh sắc ven đường.
Thành phố A là một thành phố lớn, dân cư đông đúc, kinh tế phát triển, nhà cao tầng hai bên đường san sát nối tiếp nhau. Đặc biệt khi đi qua trung tâm thành phố, cứ cho hôm nay là ngày đi làm, hơn nữa lúc này cũng đến giờ tan tầm nên Mạc Trăn không thể không lái xe chậm lại.
Ngã tư đường có một cửa hàng bách hóa lớn, bên ngoài treo rất nhiều biển quảng cáo, A Diêu nhìn một lượt, quả nhiên thấy mặt Mạc Trăn ở vị trí nổi bật nhất.
Đó là Mạc Trăn làm người phát ngôn cho một nhãn hiệu trang phục nổi tiếng, treo bên cạnh quảng cáo của anh là của Tống Nghê.
A Diêu nhìn biển quảng cáo dần dần gần lại dần dần đi xa, bĩu môi “Nhãn hiệu kia là anh cùng Tống Nghê làm người phát ngôn?”
Mạc Trăn nhìn lướt qua biển quảng cáo bên trái, ừ cho có lệ. Cũng chính từ lúc bắt đầu phát ngôn cho cái này, Tống Nghê vẫn luôn âm hồn không tan. Nói tới âm hồn không tan, anh nhìn A Diêu bên cạnh một cái —— âm hồn không tan thực sự mới là đây.
A Diêu nhìn biển quảng cáo chỉ còn là một chấm nhỏ, từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng, “Hãng thời trang nữ kia nhất định bán không chạy.” Nếu là cô, nhất định sẽ không đi mua quần áo Tống Nghê đại diện.
Mạc Trăn nghe A Diêu nói không tự chủ được cười cười, bởi vì sự thật đúng là như vậy. Tuy công ty mượn anh để lăng xê cho Tống Nghê, nhưng fan của anh cũng không chịu nể mặt, thà mua đồ nam cũng không muốn mua trang phục nữ.
Khi về đến nhà còn chưa tới sáu giờ, Mạc Trăn nằm trên sofa nhấn mở TV, cầm quyển báo Đường Cường mua cho lên đọc. Nhanh chóng đem tờ báo lật qua một lần, không nhìn thấy tin tức có giá trị liền vứt lên bàn trà.
A Diêu bay tới bên người Mạc Trăn, cúi đầu nhìn anh “Anh buổi tối lại không ăn cơm sao?”
Mạc Trăn nhắm mắt lại, lười biếng nói: “Chuyện của cô à?”
A Diêu trừng mắt lườm anh một cái, trực tiếp bay tới tủ lạnh, mở cửa ra.
Khác với tưởng tượng hoàn toàn rỗng tuếch của cô, trong tủ lạnh Mạc Trăn có rất nhiều đồ ăn được xếp ngay ngắn chỉnh tề —— những thứ này đều do Đường Cường định kỳ mang đến.
“Anh có nhiều đồ ăn như vậy, sao còn không ăn cơm?” A Diêu lại bay đến phòng khách, nhìn Mạc Trăn hỏi.
“Không muốn làm.” Mạc Trăn lật người một cái, đưa lưng về phía A Diêu.
“Tôi vừa rồi nhìn thấy có rất nhiều thực phẩm chín, chỉ cần dùng lò vi sóng hâm nóng một chút là có thể ăn.” A Diêu bay tới đối diện, ghé vào trên sofa nhìn Mạc Trăn.
Mạc Trăn hơi mở mắt, ngước nhìn A Diêu, “Không nhớ mình ai, nhưng lại nhớ rất rõ những thứ vô dụng này.”
“Chỗ nào vô dụng!” A Diêu tức giận nhìn Mạc Trăn, “Tất cả những thứ này đều là kỹ năng sống, kỹ năng!”
Mạc Trăn buồn cười nhìn cô, “Kỹ năng sống? Cô còn sống sao?”
A Diêu: “...”
Phẫn hận đạp một cước lên ghế, Mạc Trăn ung dung nhìn một chân A Diêu xuyên qua sofa, còn thuận thế nghiêng nghiêng người về phía sau.
Không thèm quan tâm đến anh, A Diêu lại bay tới phòng bếp đem một ít thực phẩm chín trong tủ lạnh ra. Mạc Trăn nhìn cái đĩa lơ lửng giữa không trung, hơi nhíu mày, “Rơi hỏng rồi thì cứ tính theo giá mà bồi thường.”
A Diêu hừ một tiếng, cửa lò vi sóng tự động mở ra, đống đồ ăn chủ động chui vào.
Đặt thời gian là ba phút, A Diêu vui vẻ chờ đợi. Nghe được một tiếng “Đinh” giòn tan, A Diêu hưng phấn gọi Mạc Trăn: “Có thể ăn rồi!”
Mạc Trăn cuối cùng cũng từ trên sofa ngồi dậy, vào phòng bếp đem thức ăn từ lò vi sóng ra.
Dọn thức ăn lên bàn cơm xong, Mạc Trăn kéo một chiếc ghế ngồi xuống. A Diêu ngồi xuống phía đối diện mong chờ nhìn anh. Năm phút trôi qua, Mạc Trăn rốt cuộc không thể nhịn được nữa, “Cô đói bụng à?”
A Diêu nức nở khịt khịt mũi, u ám nói: “Tôi không ăn được.”
“Biết thế là tốt.” Mạc Trăn nói xong gắp miếng thịt thỏ bỏ vào miệng.
A Diêu: “...”
Ăn xong bữa tối Mạc Trăn hiếm khi dọn dẹp phòng bếp một chút, sau đó lên tầng hai. A Diêu cũng giống như cái đuôi nhỏ theo anh bay lên tầng.
Mạc Trăn giật giật lông mày, không nói gì liền để mặc cô.
Mạc Trăn trở về phòng rồi mở máy tính ra lên mạng xem tin tức nóng nhất hôm nay, sau đó mới lên taobao của Đường Cường.
Bên trong có đánh dấu rất nhiều cửa hàng quà vặt, hầu hết đều là hàng nhập khẩu, có uy tín rất cao. Mà hiện tại Mạc Trăn đang chuyên tâm... đi dạo mua đồ ăn vặt.
Đem tất cả các vị của một loại bánh Pudding hoa quả bỏ vào xe mua sắm, Mạc Trăn mang đi tính tiền.
A Diêu mang bộ dáng tam quan đều đảo điên mà nhìn anh, “Anh thích ăn cái này?” Cái này không phải chỉ có trẻ nhỏ mới thích sao? Hơn nữa anh còn mua tất cả các hương vị!
“Tôi chỉ thích vị chanh cùng xoài.” Mạc Trăn thanh toán tiền xong, lại thay đổi một cửa hàng khác tiếp tục đi dạo.
“Vậy anh cần gì phải mua tất cả các vị hả?” Cô đoán cái Pudding kia ít nhất cũng có mười vị.
“Tôi chỉ muốn thu đủ bộ mà thôi.”
A Diêu: “...”
“Ha ha.” Cô miễn cưỡng cười khan hai tiếng, “Thu đủ một bộ là có thể triệu hồi Thần Long sao? Người bán hàng thích nhất là cái loại người mua mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế như anh đấy.”
Mạc Trăn bày ra vẻ mặt “Tôi tự hào tôi có chứng ám ảnh cưỡng chế đó”, lại mua thêm một ít đồ ăn linh tinh nữa mới đóng cửa trang web.
Tiếp theo anh mở weibo ra.
Vừa mới đăng nhập tài khoản chính, Mạc Trăn phát hiện mình bị kéo vào một tin tức.
Tống Nghê V: Ngày đầu tiên quay Thượng Đế cấm khu 3, được nam thần hôn. [ thẹn thùng ] [ thẹn thùng ] [ thẹn thùng ] @Mạc Trăn.
Lông mày Mạc Trăn dựng đứng, nhìn bức ảnh Cao Sâm hôn tay Nessa mà hận không thể ngay tại chỗ chửi mẹ nó.
Bài viết này đăng lên weibo lúc bốn giờ chiều, chỉ trong hai giờ đã có hơn ba vạn lượt chia sẻ. Mạc Trăn cau mày mở bình luận ra, quả nhiên bên trong đều là fan của anh nhảy ra mắng Tống Nghê.
“FML*! Miệng nam thần còn khỏe không! (#‵′) “
(FML: f*ck my life)
“(ノへ ̄,) Cao Sâm đáng thương, hôn Tống so với nuốt sống virus còn sạch hơn.”
“Cược một giỏ dưa chuột, là Tống lại bức đoàn phim thêm cảnh diễn.”
“Tống lại cho thấy mức độ hèn hạ không có giới hạn rồi, cô có thể trong sáng một chút được không?”
“Đây là một năm ‘ha ha’ của tôi, thỉnh nhận lấy. Không cần cảm ơn.”
“Chỉ là một đứa con riêng mà còn cao giọng như vậy, ba cô có biết không?”
“Tống tại sao còn chưa cút ra giới giải trí?!!!”
“Mạc Trăn nam thần, đề cử cho anh nước súc miệng XX, thanh trừ vi khuẩn còn sót lại khoang miệng! Hi vọng còn kịp QAQ “
“Mấy thím nhìn kỹ đi, từ góc độ này của bức hình có thể thấy, nam thần hôn chính là ngón cái của mình! # xin gọi ta là thánh soi # “
“(⊙v⊙) banh mắt nhìn kỹ, quả đúng là như vậy! Cho nam thần 320 like ~(≧▽≦)/~ “
“# nam thần có kỹ xảo hôn môi đặc biệt # “
...
Mỗi lần Tống Nghê đăng bài có liên quan đến Mạc Trăn lên weibo, sẽ đưa tới vô số nước miếng của fan. Nhưng cái cô Tống Nghê này hình như vô cùng hưởng thụ bị chửi rủa, người khác mắng càng hăng thì cô ta càng vui vẻ.
Nhịn xuống xúc động đăng bài mắng Tống Nghê lên weibo, Mạc Trăn “cộp” một tiếng đóng máy tính lại. Ngồi trên ghế một lát, anh lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ rồi xuống phòng khách tầng một.
Đây là thời gian các đài truyền hình lớn phát sóng tin tức, Mạc Trăn đổi tới kênh tin tức, có chút đờ đẫn nghe nữ MC ăn mặc chỉn chu lảm nhảm.
“Anh thích xem thời sự hả?” A Diêu tò mò nhìn Mạc Trăn, cô cảm thấy Mạc Trăn nếu muốn xem thì cũng nên xem tin tức giải trí, nhưng là cho dù là báo hay TV anh đều xem bản tin xã hội.
Mạc Trăn liếc A Diêu, không trả lời. Đợi đến khi tin tức phát xong, di động vừa đúng lúc vang lên.
Mạc Trăn cầm lấy di động xem, là Hướng Vân Trạch.
Cảnh này chỉ một lần là qua, đạo diễn vừa hô cắt, Mạc Trăn bước thật nhanh đến chỗ nghỉ, cầm chai nước sô đa trên bàn uống vài ngụm lớn.
A Diêu bay tới bên người Mạc Trăn, tốt bụng nhắc nhở: “Nếu súc miệng thì phải nhổ nước ra.”
Miệng Mạc Trăn đang ngậm nước, thật sự rất muốn phun lên mặt A Diêu, cuối cùng hầu kết trượt một cái, ‘ừng ực’ đem nước nuốt vào trong bụng.
Thấy Mạc Trăn ngồi xuống ghế, A Diêu cũng ngồi phịch xuống đất bên cạnh anh, “Cái cô Tống Nghê kia đúng là háo sắc, cô ta chỉ muốn hôn anh mà thôi.”
Mạc Trăn: “...”
Cô có tư cách gì mà nói người khác? Không phải cô còn nhìn lén tôi tắm rửa sao! Mạc Trăn hờn giận im lặng, A Diêu nhìn Tống Nghê ngồi phía xa xa đối diện, ánh mắt cô ta vẫn dính chặt vào Mạc Trăn thì đôi mày mảnh dài nhíu lại, “Anh không thích cô Tống Nghê kia đúng không? Tôi cũng không thích cô ta.”
Mạc Trăn nghe vậy lạnh nhạt nhếch khóe miệng, “Tôi cũng không thích cô.”
A Diêu: “...”
Cô cảm thấy không vui, rất rất không vui, cho nên cô quyết định chỉnh Tống Nghê.
Yên lặng nhìn cô ta vài giây, Tống Nghê vừa đưa chai nước khoáng lên miệng đột nhiên “Bùm” nổ tung, chất lỏng trong suốt bắn tung tóe, rót lên người Tống Nghê một cái lạnh thấu tim.
Bất ngờ xảy ra biến cố khiến Tống Nghê sợ tới mức mặt biến sắc, tiếng thét chói tai của cô ta dẫn tới không ít người nhìn. Trợ lý bên cạnh nhìn tóc Tống Nghê không ngừng nhỏ giọt, bận rộn cầm khăn tay giúp cô ta lau vệt nước trên mặt.
Mạc Trăn cũng nhìn lướt qua Tống Nghê bên kia, sau đó cúi đầu liếc A Diêu đang ngồi xổm bên cạnh cười không ngừng thì đuôi lông mày anh khí khẽ nhướn, “Là cô làm?”
“Đúng vậy.” A Diêu nhìn Tống Nghê có thể đi diễn phim ma, cười càng vui sướng.
“Cô còn có thể làm được cái này?” Trong mắt Mạc Trăn chợt lóe lên một tia tìm tòi nghiên cứu, “Đúng rồi, cô vì sao không sợ ánh sáng?” Buổi sáng anh cũng muốn hỏi rồi, quỷ thế mà không sợ ánh sáng, điều này thật không khoa học.
A Diêu ngẩng đầu lên khinh bỉ nhìn Mạc Trăn, “Tôi vì sao phải sợ ánh sáng? Cái gọi là vật đổi sao dời, kẻ thích ứng được thì sẽ sống sót, bây giờ quỷ đều không sợ ánh sáng nữa.”
Mạc Trăn: “...”
Anh cảm thấy có chút không hiểu Darwin rồi.
Đường Cường đi tới, loáng thoáng nghe thấy Mạc Trăn đang lầm bầm lầu bầu nói gì đó, anh ta chớp chớp mắt: “Lại đang học thuộc lời thoại hả?”
“Nếu không thì sao?” Mạc Trăn ngẩng đầu, đúng lý hợp tình hỏi.
Đường Cường ha ha cười hai tiếng, đem vật đang cầm trong tay cho Mạc Trăn, “Báo của cậu đây, nhanh đi quan tâm tới sự đau khổ của dân chúng đi.”
Mạc Trăn nhận lấy, thuận miệng đáp: “Trẫm biết rồi, lui ra đi.”
Đường Cường: “...”
Mạc Trăn có phải muốn diễn phim cổ trang? Đường Cường nghiêm túc suy ngẫm xem gần đây có nhân vật Hoàng Đế nào không để nhận cho Mạc Trăn.
Bởi vì Tống Nghê cần phải trang điểm và tạo hình lần nữa, thời gian nghỉ ngơi của đoàn phim kéo dài đến nửa giờ. Sau đó vẫn tiến hành quay phim hết sức thuận lợi, bốn giờ chiều Mạc Trăn đã diễn xong. Đường Cường xoay người nhìn Mạc Trăn đi tới chiếc Bentley màu đen huýt sáo, hỏi: “Mạc thiên vương, cậu tự lái xe hay là tôi đưa cậu trở về?”
“Tôi tự lái xe về.” Đeo kính mát màu trà lớn lên mặt, khuôn mặt điển trai của Mạc Trăn chớp mắt bị che đi hai phần ba. A Diêu đi theo phía sau Mạc Trăn bay vào trong xe, anh vừa mới đóng cửa xe, cửa kính liền bị gõ hai tiếng.
Nhìn qua lớp kính thì thấy Tống Nghê đang mỉm cười với mình, Mạc Trăn nhíu nhíu mày, kiên nhẫn hạ kính xe xuống, “Có chuyện gì không?”
“Sư huynh, công việc hôm nay kết thúc sớm, chúng ta cùng đi ăn một bữa chứ?” Nụ cười trên mặt Tống Nghê vô cùng dụ hoặc, A Diêu cảm thấy trên đời này không có mấy người đàn ông có thể cự tuyệt lời mời của mỹ nhân như vậy.
Mà Mạc Trăn cố tình không cho cô ta chút mặt mũi.
“Buổi tối tôi còn có việc, Tống tiểu thư hãy tìm người khác cùng ăn với cô đi.” Mạc Trăn nói xong liền đóng cửa kính xe, lái ra ngoài.
Có đôi khi anh rất bội phục Tống Nghê, anh đã bày tỏ thái độ chán ghét rõ ràng như vậy, nhưng cô ta vẫn có thể làm bộ như không phát hiện, kiên trì quấn lấy anh.
Trên đường trở về Mạc Trăn vẫn lái xe rất nhanh, nhưng A Diêu đã có chuẩn bị nên không dễ dàng bị anh ném đi. Cả một đường cùng ô tô duy trì tốc độ ngang nhau, thậm chí A Diêu còn bớt chút thời gian đánh giá cảnh sắc ven đường.
Thành phố A là một thành phố lớn, dân cư đông đúc, kinh tế phát triển, nhà cao tầng hai bên đường san sát nối tiếp nhau. Đặc biệt khi đi qua trung tâm thành phố, cứ cho hôm nay là ngày đi làm, hơn nữa lúc này cũng đến giờ tan tầm nên Mạc Trăn không thể không lái xe chậm lại.
Ngã tư đường có một cửa hàng bách hóa lớn, bên ngoài treo rất nhiều biển quảng cáo, A Diêu nhìn một lượt, quả nhiên thấy mặt Mạc Trăn ở vị trí nổi bật nhất.
Đó là Mạc Trăn làm người phát ngôn cho một nhãn hiệu trang phục nổi tiếng, treo bên cạnh quảng cáo của anh là của Tống Nghê.
A Diêu nhìn biển quảng cáo dần dần gần lại dần dần đi xa, bĩu môi “Nhãn hiệu kia là anh cùng Tống Nghê làm người phát ngôn?”
Mạc Trăn nhìn lướt qua biển quảng cáo bên trái, ừ cho có lệ. Cũng chính từ lúc bắt đầu phát ngôn cho cái này, Tống Nghê vẫn luôn âm hồn không tan. Nói tới âm hồn không tan, anh nhìn A Diêu bên cạnh một cái —— âm hồn không tan thực sự mới là đây.
A Diêu nhìn biển quảng cáo chỉ còn là một chấm nhỏ, từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng, “Hãng thời trang nữ kia nhất định bán không chạy.” Nếu là cô, nhất định sẽ không đi mua quần áo Tống Nghê đại diện.
Mạc Trăn nghe A Diêu nói không tự chủ được cười cười, bởi vì sự thật đúng là như vậy. Tuy công ty mượn anh để lăng xê cho Tống Nghê, nhưng fan của anh cũng không chịu nể mặt, thà mua đồ nam cũng không muốn mua trang phục nữ.
Khi về đến nhà còn chưa tới sáu giờ, Mạc Trăn nằm trên sofa nhấn mở TV, cầm quyển báo Đường Cường mua cho lên đọc. Nhanh chóng đem tờ báo lật qua một lần, không nhìn thấy tin tức có giá trị liền vứt lên bàn trà.
A Diêu bay tới bên người Mạc Trăn, cúi đầu nhìn anh “Anh buổi tối lại không ăn cơm sao?”
Mạc Trăn nhắm mắt lại, lười biếng nói: “Chuyện của cô à?”
A Diêu trừng mắt lườm anh một cái, trực tiếp bay tới tủ lạnh, mở cửa ra.
Khác với tưởng tượng hoàn toàn rỗng tuếch của cô, trong tủ lạnh Mạc Trăn có rất nhiều đồ ăn được xếp ngay ngắn chỉnh tề —— những thứ này đều do Đường Cường định kỳ mang đến.
“Anh có nhiều đồ ăn như vậy, sao còn không ăn cơm?” A Diêu lại bay đến phòng khách, nhìn Mạc Trăn hỏi.
“Không muốn làm.” Mạc Trăn lật người một cái, đưa lưng về phía A Diêu.
“Tôi vừa rồi nhìn thấy có rất nhiều thực phẩm chín, chỉ cần dùng lò vi sóng hâm nóng một chút là có thể ăn.” A Diêu bay tới đối diện, ghé vào trên sofa nhìn Mạc Trăn.
Mạc Trăn hơi mở mắt, ngước nhìn A Diêu, “Không nhớ mình ai, nhưng lại nhớ rất rõ những thứ vô dụng này.”
“Chỗ nào vô dụng!” A Diêu tức giận nhìn Mạc Trăn, “Tất cả những thứ này đều là kỹ năng sống, kỹ năng!”
Mạc Trăn buồn cười nhìn cô, “Kỹ năng sống? Cô còn sống sao?”
A Diêu: “...”
Phẫn hận đạp một cước lên ghế, Mạc Trăn ung dung nhìn một chân A Diêu xuyên qua sofa, còn thuận thế nghiêng nghiêng người về phía sau.
Không thèm quan tâm đến anh, A Diêu lại bay tới phòng bếp đem một ít thực phẩm chín trong tủ lạnh ra. Mạc Trăn nhìn cái đĩa lơ lửng giữa không trung, hơi nhíu mày, “Rơi hỏng rồi thì cứ tính theo giá mà bồi thường.”
A Diêu hừ một tiếng, cửa lò vi sóng tự động mở ra, đống đồ ăn chủ động chui vào.
Đặt thời gian là ba phút, A Diêu vui vẻ chờ đợi. Nghe được một tiếng “Đinh” giòn tan, A Diêu hưng phấn gọi Mạc Trăn: “Có thể ăn rồi!”
Mạc Trăn cuối cùng cũng từ trên sofa ngồi dậy, vào phòng bếp đem thức ăn từ lò vi sóng ra.
Dọn thức ăn lên bàn cơm xong, Mạc Trăn kéo một chiếc ghế ngồi xuống. A Diêu ngồi xuống phía đối diện mong chờ nhìn anh. Năm phút trôi qua, Mạc Trăn rốt cuộc không thể nhịn được nữa, “Cô đói bụng à?”
A Diêu nức nở khịt khịt mũi, u ám nói: “Tôi không ăn được.”
“Biết thế là tốt.” Mạc Trăn nói xong gắp miếng thịt thỏ bỏ vào miệng.
A Diêu: “...”
Ăn xong bữa tối Mạc Trăn hiếm khi dọn dẹp phòng bếp một chút, sau đó lên tầng hai. A Diêu cũng giống như cái đuôi nhỏ theo anh bay lên tầng.
Mạc Trăn giật giật lông mày, không nói gì liền để mặc cô.
Mạc Trăn trở về phòng rồi mở máy tính ra lên mạng xem tin tức nóng nhất hôm nay, sau đó mới lên taobao của Đường Cường.
Bên trong có đánh dấu rất nhiều cửa hàng quà vặt, hầu hết đều là hàng nhập khẩu, có uy tín rất cao. Mà hiện tại Mạc Trăn đang chuyên tâm... đi dạo mua đồ ăn vặt.
Đem tất cả các vị của một loại bánh Pudding hoa quả bỏ vào xe mua sắm, Mạc Trăn mang đi tính tiền.
A Diêu mang bộ dáng tam quan đều đảo điên mà nhìn anh, “Anh thích ăn cái này?” Cái này không phải chỉ có trẻ nhỏ mới thích sao? Hơn nữa anh còn mua tất cả các hương vị!
“Tôi chỉ thích vị chanh cùng xoài.” Mạc Trăn thanh toán tiền xong, lại thay đổi một cửa hàng khác tiếp tục đi dạo.
“Vậy anh cần gì phải mua tất cả các vị hả?” Cô đoán cái Pudding kia ít nhất cũng có mười vị.
“Tôi chỉ muốn thu đủ bộ mà thôi.”
A Diêu: “...”
“Ha ha.” Cô miễn cưỡng cười khan hai tiếng, “Thu đủ một bộ là có thể triệu hồi Thần Long sao? Người bán hàng thích nhất là cái loại người mua mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế như anh đấy.”
Mạc Trăn bày ra vẻ mặt “Tôi tự hào tôi có chứng ám ảnh cưỡng chế đó”, lại mua thêm một ít đồ ăn linh tinh nữa mới đóng cửa trang web.
Tiếp theo anh mở weibo ra.
Vừa mới đăng nhập tài khoản chính, Mạc Trăn phát hiện mình bị kéo vào một tin tức.
Tống Nghê V: Ngày đầu tiên quay Thượng Đế cấm khu 3, được nam thần hôn. [ thẹn thùng ] [ thẹn thùng ] [ thẹn thùng ] @Mạc Trăn.
Lông mày Mạc Trăn dựng đứng, nhìn bức ảnh Cao Sâm hôn tay Nessa mà hận không thể ngay tại chỗ chửi mẹ nó.
Bài viết này đăng lên weibo lúc bốn giờ chiều, chỉ trong hai giờ đã có hơn ba vạn lượt chia sẻ. Mạc Trăn cau mày mở bình luận ra, quả nhiên bên trong đều là fan của anh nhảy ra mắng Tống Nghê.
“FML*! Miệng nam thần còn khỏe không! (#‵′) “
(FML: f*ck my life)
“(ノへ ̄,) Cao Sâm đáng thương, hôn Tống so với nuốt sống virus còn sạch hơn.”
“Cược một giỏ dưa chuột, là Tống lại bức đoàn phim thêm cảnh diễn.”
“Tống lại cho thấy mức độ hèn hạ không có giới hạn rồi, cô có thể trong sáng một chút được không?”
“Đây là một năm ‘ha ha’ của tôi, thỉnh nhận lấy. Không cần cảm ơn.”
“Chỉ là một đứa con riêng mà còn cao giọng như vậy, ba cô có biết không?”
“Tống tại sao còn chưa cút ra giới giải trí?!!!”
“Mạc Trăn nam thần, đề cử cho anh nước súc miệng XX, thanh trừ vi khuẩn còn sót lại khoang miệng! Hi vọng còn kịp QAQ “
“Mấy thím nhìn kỹ đi, từ góc độ này của bức hình có thể thấy, nam thần hôn chính là ngón cái của mình! # xin gọi ta là thánh soi # “
“(⊙v⊙) banh mắt nhìn kỹ, quả đúng là như vậy! Cho nam thần 320 like ~(≧▽≦)/~ “
“# nam thần có kỹ xảo hôn môi đặc biệt # “
...
Mỗi lần Tống Nghê đăng bài có liên quan đến Mạc Trăn lên weibo, sẽ đưa tới vô số nước miếng của fan. Nhưng cái cô Tống Nghê này hình như vô cùng hưởng thụ bị chửi rủa, người khác mắng càng hăng thì cô ta càng vui vẻ.
Nhịn xuống xúc động đăng bài mắng Tống Nghê lên weibo, Mạc Trăn “cộp” một tiếng đóng máy tính lại. Ngồi trên ghế một lát, anh lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ rồi xuống phòng khách tầng một.
Đây là thời gian các đài truyền hình lớn phát sóng tin tức, Mạc Trăn đổi tới kênh tin tức, có chút đờ đẫn nghe nữ MC ăn mặc chỉn chu lảm nhảm.
“Anh thích xem thời sự hả?” A Diêu tò mò nhìn Mạc Trăn, cô cảm thấy Mạc Trăn nếu muốn xem thì cũng nên xem tin tức giải trí, nhưng là cho dù là báo hay TV anh đều xem bản tin xã hội.
Mạc Trăn liếc A Diêu, không trả lời. Đợi đến khi tin tức phát xong, di động vừa đúng lúc vang lên.
Mạc Trăn cầm lấy di động xem, là Hướng Vân Trạch.
Danh sách chương