Editor: Tiểu Anhh

Mạc Trăn ấn nút trò chuyện, nói một tiếng “alo” vào ống nghe.

“Mạc Trăn...”

Mạc Trăn hơi sửng sốt, giọng nói Hướng Vân Trạch nghe qua rất mệt mỏi, còn mơ hồ mang theo một tia bất an. Mạc Trăn quen biết cậu ta nhiều năm như vậy, chỉ thấy cậu ta hai lần dùng giọng điệu này nói với anh.

Một lần là khi cha mẹ cậu ta ly hôn, một lần khác là lúc cậu ta quyết định xuất ngoại.

“Làm sao vậy, Vân Trạch?” Mạc Trăn bất giác ngồi ngay ngắn, ngay cả giọng điệu cũng trở lên nghiêm túc.

“Lê gia xảy ra chút chuyện...” Tiếng thở dài của Hướng Vân Trạch từ đầu kia điện thoại truyền tới, “Tớ hiện giờ đang ở trung tâm bệnh viện.”

Mạc Trăn nhíu nhíu mày, có một lần Hướng Vân Trạch lỡ miệng nói qua, cô gái bảo bối mà cậu ta vẫn luôn che giấu có họ Lê.

“Cô bạn gái nhỏ của cậu làm sao à?” Trừ bỏ cô gái đó đã xảy ra chuyện, Mạc Trăn không thể nghĩ ra được lý do khác có thể khiến Hướng công tử lông bông hay đùa cợt biến thành bộ dạng này.

Bên kia điện thoại an tĩnh trong chốc lát mới truyền tới giọng Hướng Vân Trạch, “Ngã từ trên cầu thang xuống, bây giờ vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.”

Mạc Trăn trầm mặc rồi lên tiếng an ủi: “Yên tâm đi, hiện tại y học phát triển như vậy, nhất định không có việc gì.”

Hướng Vân Trạch có chút đùa cợt cười một tiếng: “Sớm biết như vậy tớ đã học y.”

Lúc ở Mĩ Hướng Vân Trạch học ngành vật lý mà Mạc Trăn ghét nhất, anh không nghĩ rằng cậu ta còn học lên tiến sĩ, trở thành giáo sư thỉnh giảng* cho một trường đại học.

Mạc Trăn vẫn cảm thấy, cái loại playboy (hoa hoa công tử) như Hướng Vân Trạch mà dạy học sẽ làm hư sinh viên mất.

Than nhẹ một tiếng, anh khuyên nhủ Hướng Vân Trạch bên kia điện thoại: “Đừng nghĩ nhiều nữa, mau trở về tắm rửa rồi ngủ một giấc thật ngon, nói không chừng sáng mai đến cô ấy đã tỉnh lại.”

Hướng Vân Trạch cười hai tiếng, “Cho mượn lời chúc của cậu. Không làm phiền cậu nữa, đại minh tinh, cậu mau đi ngủ dưỡng nhan đi.”

Mạc Trăn cũng nhếch khóe miệng lên, “Người thiên sinh lệ chất như anh đây, còn cần ngủ dưỡng nhan sao?”

A Diêu: “...”

Cô không biết người bên kia điện thoại có phản ứng gì, tóm lại cô bị những lời này thành công làm cho buồn nôn. Ở bên cạnh nghe hai người ba hoa một lát, nhìn Mạc Trăn cúp điện thoại, A Diêu sáp lại gần, “Làm sao vậy, bạn của anh đã xảy ra chuyện gì hả?”

Mạc Trăn liếc A Diêu, cầm di động chạy lên tầng, “Đã chết rồi mà vẫn còn lắm hiếu kì như vậy?”

A Diêu bĩu môi, theo Mạc Trăn bay lên tầng trên.

Mạc Trăn dừng bước lại, quay đầu trừng A Diêu, “Tôi hiện tại phải lên phòng tập thể thao trên tầng ba, sau đó tắm rửa đi ngủ, cô đừng có theo tôi, tự mình ở một bên chơi đi.”

A Diêu: “...”

Cô có ảo giác Mạc Trăn đang đuổi chó cưng.

Cảnh cáo chỉ chỉ phòng khách, A Diêu ngoan ngoãn bay tới sofa ngồi xuống. Mạc Trăn đúng như anh nói, ở phòng tập thể hình rèn luyện một tiếng rồi tắm rửa đi ngủ.

A Diêu nhìn ngọn đèn phòng anh trên tầng hai tối lại, không có việc gì ở phòng khách bay lượn một lát lại bật TV lên.

Tối hôm nay trong TV chiếu tiếp Thượng Đế cấm khu 2, sau khi Cao Sâm tiến sĩ “sống lại”, anh ta tiếp tục sự nghiệp nghiên cứu trong phòng thí nghiệm. Phạm vi khuếch tán của virus càng lúc càng lớn, số người chết càng ngày càng nhiều, mọi người trong điều kiện ác liệt cũng bắt đầu giết hại lẫn nhau.

A Diêu cảm xúc sục sôi xem xong phim, nhất thời hứng khởi mở notebook trên bàn. Máy tính trong phòng khách không thiết lập mật khẩu, A Diêu rất thuận lợi mở máy.

Sau khi máy tính khởi động xong, con chuột bắt đầu tự chuyển động mở trình duyệt ra. Bàn phím vang lên tiếng “Lạch cạch”, trong phòng khách tối đen như mực nghe đến dị thường lạnh lẽo.

Trên thanh tìm kiếm xuất hiện hai chữ “Mạc Trăn”, bàn phím lại “Cạch” một tiếng, trình duyệt nháy mắt cho ra hơn mười triệu kết quả. Ánh mắt A Diêu quét qua trang thứ nhất, bấm vào diễn đàn Hải Giác.

Diễn đàn phân ra rất nhiều trang báo, A Diêu bấm vào trang giải trí bát quái, phát hiện ra bài viết đứng đầu chính là nói về Mạc Trăn.

“Tui hôm nay ăn quả óc chó, đang cảm thấy mình thật đáng yêu! o(*^@^*)o “

( Trăn Tử: 榛子 còn có nghĩa khác là quả phỉ/quả óc chó. Mấy chương sau nếu có nhắc đến loại quả này mình xin phép để là “quả phỉ “)

A Diêu chớp chớp mắt nhấn vào. Bên trong dán nhiều ảnh chụp của Mạc Trăn, từ ảnh trên sân khấu đến tạp chí đều có hết, cô nhìn mà hoa cả mắt. Ngoại trừ chủ nhà đăng ảnh, thỉnh thoảng cũng có người khác vào bổ sung, các fans mỗi ngày đều tiến vào góp một viên gạch.

A Diêu nhìn trong topic có vô số fan chảy nước miếng bày tỏ tình yêu với Mạc Trăn, trong đầu lại nghĩ tới đủ loại việc xấu của anh, lòng đầy căm phẫn đăng ký một tài khoản có ID là “Sadako” sau đó bắt đầu trả lời.

“Nam thần các người là một tên vô lễ lại ngạo mạn, các người biết sao! Nam thần các người là một thằng bụng dạ hẹp hòi lại tính toán chi ly, các người biết sao! Nam thần các người lại thích ăn Pudding hoa quả, các người biết sao! Nam thần các người dán poster của bản thân lên phòng ngủ mình, các người biết sao! sao!”

Bàn phím vang lên ‘cạch cạch’, A Diêu ấn trả lời rồi thở dài nhẹ nhõm, max sướng.

Bình luận này rất nhanh đã có người trả lời.

“1000”

“Nam thần thật sự thích ăn Pudding hoa quả? Đáng yêu như thế sao tui chịu được? (*/w*) “

“Xem ID của lầu 1000, biết ngay là antifan Trăn Tử.”

“FML, thế mà lại đoạt lầu 1000 của tui! Sadako kia, tan học đừng có đi, chúng ta gặp nhau trên sân thượng!”

“Chỉ có một mình tui tò mò thím kia làm sao biết trong phòng ngủ Trăn Tử dán poster sao?”

“Lầu trên bị ngốc à, lời antifan nói mà thím cũng tin?”

“Thím Sadako kia tui đã tố cáo, không cần cảm ơn.”

A Diêu: “...”

Điều gì làm con người ta vô cùng đau đớn? Chính là nhân dân vô tri ngu muội á! Cái thế kỉ này nói sự thật ra mà chẳng có người nào tin!

A Diêu nhìn càng lúc càng có nhiều người giẫm đạp lên mình, vốn định yên lặng lặn đi, kết quả một bình luận mới đột nhiên nhảy ra, thành công ngăn A Diêu tắt máy.

“Một đám não tàn, mấy người xem Mạc Trăn diễn tiến sĩ não tàn nhiều quá cũng thành não tàn luôn rồi hả? Mạc Trăn trừ bỏ khuôn mặt, với diễn xuất thế kia mà có thể lấy giải ảnh đế, không biết đã bị bao nhiêu người chơi qua! À phải rồi, gương mặt kia cũng không biết đã động dao kéo bao nhiêu lần!”

Sau khi bài viết này đăng lên, trong topic yên lặng đến quỷ dị ba giây, sau đó...

Comment phản hồi nhả ra như súng máy bắn phá đến che trời lấp đất, chớp mắt đã nhảy ra vài trang mới. Bình luận mắng Mạc Trăn bị tập trung hỏa lực công kích, chủ nhà trước thiên quân vạn mã không có cách nào chống trả. Ngay cả A Diêu cũng không kiềm chế được mắng vài câu.

“Mẹ nó, thím mới não tàn! Cả tiểu khu nhà thím mới não tàn! Người ta lấy giải ảnh đế chính là bị chơi, lớn lên đẹp trai chính là động dao? Thím mắc chứng ảo tưởng nghiêm trọng như vậy đã đến bệnh viện tâm thần chưa? Có thời gian lên mạng còn không bằng gọi xe cứu thương cho mình đi!!!!”

Bình luận của A Diêu nhanh chóng lạc trôi đi, nhưng vẫn có rất nhiều người nhìn thấy.

“(⊙_⊙) Sadako kia ngoài ý muốn sức chiến đấu bạo phát kinh.”

“Sadako rốt cuộc là fan hay anti, tui có chút không hiểu ruồi...”

“Antifan. Mặt ngoài là anti, trong tim thì rất rất yêu Trăn Tử 2333333333333 “

“Thấy thím yêu Trăn Tử nhiều như vậy, tui cũng không so đo việc thím đoạt lầu 1000 của tui nữa.”

A Diêu: “...”

“Sadako Sadako, nam thần thật sự ở trong phòng ngủ dán poster của mình hả? Không có bằng chứng là tui không tin đâu nha.”

“(﹁﹁)~→ có dán hình thì thím chắc chắn đó là phòng ngủ Trăn Tử không?”

A Diêu: “...”

Cô lặng lẽ thoát ra khỏi diễn đàn, tắt máy vi tính.

Thế giới này quá điên cuồng, cô vẫn ít lên mạng thì tốt hơn.

Bầu trời bắt đầu trở lên trắng nhợt, đồng hồ sinh học của Mạc Trăn đúng giờ đánh thức anh dậy. Hàng mi cong dài như cánh bướm run run hai cái, anh khẽ mở mắt ra.

“Buổi sáng tốt lành, chủ nhà tiên sinh. Hôm nay phải cố gắng làm việc nha!” A Diêu đứng trước cửa sổ trong phòng ngủ Mạc Trăn, cúi đầu mỉm cười với anh.

Mạc Trăn: “...”

Lý Hải Cẩu sẽ không phải đứng ở chỗ này cả một đêm đi!

Nghĩ đến có khả năng này, toàn thân Mạc Trăn nổi đầy da gà.

Điện thoại vang lên, vẫn là morningcall của Đường Cường, “Chào buổi sáng Mạc thiên vương! Hôm nay cố gắng làm việc nhá!”

Mạc Trăn: “...”

Vậy, Đường Cường bây giờ là bị nhập thân? “Mạc thiên vương, nói cho cậu biết một tin tức tốt, cậu có phụ tá mới! Hôm nay sẽ dẫn người đến cho cậu xem!”

Lông mày Mạc Trăn giựt giựt, từ trên giường ngồi dậy, “Ai vậy?”

“Là một em gái đáng yêu, cậu sẽ thích!”

“...” Mới là lạ.

Cúp điện thoại, Mạc Trăn thấy A Diêu trợn to đôi mắt nhìn mình, cũng theo ánh mắt của cô nhìn lại.

Áo ngủ rộng rãi xiêu vẹo khoác trên vai, hai viên cúc áo phía trên không biết lúc ngủ đã tuột ra từ khi nào, cổ áo mở rộng, còn lộ ra một nửa bả vai bên trái.

Lông mày Mạc Trăn nhảy dựng, vừa chỉnh lại cổ áo vừa nắm gối đầu ở đằng sau ném về phía A Diêu, “Cút đi, quỷ háo sắc!”

Gối đầu không nghiêng không lệch xuyên qua thân thể A Diêu, cô he he cười hai tiếng, xoay người bay ra ngoài phòng ngủ Mạc Trăn.

Mạc Trăn mặc quần áo chỉnh tề xong rồi xuống tầng, vừa đúng lúc A Diêu nướng chín bánh mì. Phi hai cái đĩa bánh bay đến trước mặt Mạc Trăn, anh nắm nắm tay và nhả ra một hơi, “Bây giờ chúng ta không phải diễn The Ring, có thể đừng làm những đặc hiệu này không?”

(The Ring hay có tựa đề tiếng Việt là ‘Vòng tròn định mệnh’, đây là một bộ phim kinh dị tâm linh do Mỹ sản xuất năm 2002, được làm lại từ phim Ring của Nhật Bản năm 1998 - Theo Wikipedia)

A Diêu: “...”

Cái đĩa trước mặt Mạc Trăn bay một vòng rồi đặt trên bàn phòng khách.

Mạc Trăn đi lên phía trước cầm lấy một lát bánh mì, lại cắt một quả chanh cắn một miếng.

Bentley lái ra gara vừa đúng sáu giờ rưỡi. A Diêu vẫn ngồi ở trên ghế phụ, tâm trạng của cô hôm nay rất tốt, dọc đường đi còn hừ hừ một bài hát thiếu nhi.

Mạc Trăn dùng dư quang liếc nhìn cô, hỏi: “Cô nhớ mình là ai rồi hả?”

“... vẫn chưa.”

“Vậy còn chuyện gì đáng giá để cô cao hứng như thế?”

A Diêu: “...” Hừ, cô sẽ không nói cho anh biết tối qua ở trên mạng nói xấu anh đâu.

Studio vẫn giống như hôm qua, bị các phóng viên vây chật như nêm. Xe Mạc Trăn nghênh ngang đi vào trường quay, dừng bên cạnh xe bảo mẫu.

“Mạc Trăn, giới thiệu với cậu một chút, đây là Tiểu Hi, trợ lý mới của cậu.”

Mạc Trăn vừa từ trên xe bước xuống, liền thấy Đường Cường dẫn một cô gái đi tới. Cô ta khoảng 23 - 24 tuổi, mặc áo T-shirt trắng cùng quần bò, mái tóc đen dài buộc đuôi ngựa ra sau đầu, trên mặt đeo một chiếc kính đen, không có trang điểm, cả người nhìn qua thật sạch sẽ và nhẹ nhàng.

Tiểu Hi nhìn thấy Mạc Trăn, kích động đến mức mặt đỏ ửng, “Anh, anh khỏe! Em là Mạc Trăn! Không, không, em là Tiểu Hi, thật vui khi có thể làm trợ lý cho anh, Mạc thiên vương!”

________________________

* Giáo sư thỉnh giảng (Visiting Professor) là một chức danh khá phổ biến trong các đại học và viện nghiên cứu phương Tây. Đây là một loại chức danh được phong tặng cho các nhà khoa học ngoài đại học để họ đến giảng hay nghiên cứu tại đại học trong một thời gian ngắn (thường từ 3 tháng đến 1 năm). Đây cũng là một hình thức mà các đại học ở các nước đang phát triển “bóc lột” tri thức từ các chuyên gia có tên tuổi một cách khá hữu hiệu. Thông thường, trường đại học mời các nhà khoa học hay giáo sư nước ngoài có uy tín tốt về một chuyên ngành tiêu ra một thời gian ngắn tại đại học để trao đổi với các giáo sư và nghiên cứu sinh, và qua đó tăng cao khả năng nghiên cứu của trường. Giáo sư thỉnh giảng thường được đại học trả lương tượng trưng, nhưng đại học tài trợ các chi phí ăn ở và đi lại trong thời gian lưu lại tại đại học. (sưu tầm)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện